Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô từng nghĩ Hàn Lâm Độ sẽ trả như vậy.
“Mộng , bây giờ em chỉ vì anh vừa cứu em ngoài, xúc động quá nên mới cưới anh thôi.”
Hàn Lâm Độ vừa , vừa gỡ từng xiên kẹo hồ lô dính chặt nhau.
Anh ngồi , trông vẻ trầm mặc, đôi môi khẽ động đậy.
“Như vậy không công bằng với em.”
“Nếu anh đồng ý bây giờ, nhân lúc em còn thật sự tỉnh táo mà lợi dụng xúc của em để kết hôn…”
“Thì em sẽ hối hận đấy, Mộng .”
Nghe được câu trả này, Mộng thấy lòng dâng lên một giác chua xót không thành .
“Anh đúng đồ ngốc…”
Cô nghiến răng, xúc dâng trào — điều hiếm thấy kể cái sinh nhật tuổi ba mươi đầy tủi nhục kia.
Hàn Lâm Độ còn định tiếp, lại bị một nụ hôn bất ngờ cắt ngang.
Mộng kiễng chân lên, nhắm chặt lại, giọng run run, mang theo tiếng nức nghẹn như khóc.
“Em ba mươi hai tuổi … từng trải qua một mối tình mười năm, em còn hiểu rõ giác rung động hơn anh.”
“Làm sao em thể chỉ vì động mà lấy một người đàn ông được chứ…”
Hàn Lâm Độ trợn to , tận khi nụ hôn kết thúc hoàn hồn lại.
…
“Vậy… mấy chuyện này với tôi để làm gì? tôi chúc phúc cho sao?”
Lý Ca lạnh lùng ngắt Hàn Lâm Độ chìm ký ức. ánh vốn bình lặng suốt dọc đường, cuối cùng cũng gợn lên một tia giận dữ.
Gió mặn ô cửa sổ đóng kỹ lùa , kéo theo sương mù và mưa bụi, phủ lấy tiệm váy cưới như một thứ vải liệm xám xịt.
Trên vai Lý Ca đọng vài giọt mưa nhỏ như nước . Hắn mặc cây đen — vest đen, sơ mi đen, cà vạt đen.
Tựa như một điềm gở đứng sừng sững ngay trước .
Hàn Lâm Độ nhếch môi cười, ánh giễu cợt quét xuống đôi chân hắn.
vẻ như anh đã hoàn toàn thoát khỏi những ký ức từng khiến người ta say đắm, nên đủ tỉnh táo để đối đầu với kẻ mà ngay đồn cảnh sát cũng phải dè chừng.
“Tôi cần nhắc tránh xa vị hôn thê của người khác không? Không sợ lại ăn đòn nữa à?”
Lý Ca bị ánh ấy chọc giận thật sự, lại rất nhanh kìm nén xuống.
Hàn Lâm Độ hơi bất ngờ — sau khi chân hắn bị thương, Lý Ca hiếm khi giữ được bình tĩnh tốt như vậy.
Anh nhìn thấy hắn chậm rãi đẩy xe lăn tiến lại gần. Dù ngồi, ánh chẳng chút sợ hãi.
Thậm chí, khi khoảng cách giữa hai người đủ gần, trên khuôn lạnh lùng của hắn còn lộ nụ cười khiêu khích.
“ không biết, mười năm ấy, tôi và Mộng đã cùng nhau trải qua những gì sao?”
Hắn chậm rãi, bằng giọng băng giá như phủ tuyết, bắt đầu kể lại Mộng từng — đổi lại bằng chủ ngữ “tôi”.
“…Lúc , cô ấy tuyệt vọng cuộn người trên ghế sofa, bên cạnh một bó hoa — do chính cô ấy hái.”
“Vì tôi từng tặng hoa cho cô ấy, lại luôn tặng người khác. Cô ấy buồn mức, đành tự hái một bó.”
“Hái mức đầy máu…”
“ biết không? Căn nhà , cô ấy tự sắp xếp hết. Tôi không thời gian lo, cô ấy bảo tôi đi xem, tôi lại luôn chối…”
“Hôm ấy tôi phát hiện một con dao giấu sofa. Thật lúc , cô ấy đã không sống nữa .”
“ hôm sinh nhật tôi, cô ấy không để ngày sinh của tôi trở thành ngày giỗ của cô ấy — dù tôi ở dưới lầu ngắm pháo hoa cùng một người phụ nữ khác…”
Lý Ca kể, mức ho sặc lên.
vẻ hắn bình thản, từng câu từng chữ như rạch da moi thịt chính ngực mình, dâng lên như mồi cho loài chim từng nếm máu người.
Hàn Lâm Độ lặng lẽ nghe, chỉ bề ngoài.
anh buông thõng, nắm chặt thành quyền. Mỗi câu Lý Ca , cánh anh lại càng run lên.
như không thể nghe thêm nổi nữa, anh bất ngờ vung đấm thẳng Lý Ca.
người lẫn xe lăn đều ngã nhào xuống đất.
“A Lâm! A Lâm!”
Giọng gọi hoảng hốt của Mộng vang lên bên tai, khiến Hàn Lâm Độ choàng tỉnh.
Anh chợt nhận mình đè lên người Lý Ca — toàn thân hắn bê bết máu, đã bất tỉnh lúc nào.
Môi hắn đỏ rực, khóe miệng rỉ máu không ngừng, lẫn từng mảnh nhỏ mang màu sắc của nội tạng.
đầu cuối, hắn không hề đánh trả một lần nào.
Hàn Lâm Độ quay đầu lại, nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Mộng , cùng những viên cảnh sát lao , cầm súng chĩa thẳng anh, hét lên bằng giọng uy nghiêm:
“Bỏ kháng cự xuống ngay lập tức!”