Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngửi thấy mùi ngải cứu từ cổ áo bà, bất giác nhớ tiết Hàn Thực năm ngoái.
Toàn bộ các cô vợ làng đều ra bờ sông làm bánh trôi nước.
Chỉ có mẹ tôi ngồi ở tảng đá cuối cùng, dây xích bị khóa chặt vào cây hoè.
Bánh mẹ thường bị vỡ. Thế là bà nội len lén đẩy rổ bánh thứ mẹ.
Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn kéo dài bóng họ lên đất, dài mỏng như cây lau sắp bị gió bẻ gãy.
“Bà đang nghĩ gì vậy ạ?” — tôi thì thầm hỏi, giọng nhỏ mức không lấn át nổi tiếng cụng chén xa xa.
Bà im lặng hồi lâu, mới chậm rãi :
“Bà đang nghĩ, làm sao để luôn luôn bảo vệ con.”
“Bảo vệ con? Chẳng lẽ con sẽ bị giật quần giống như mẹ à?”
Tay bà đột nhiên khựng . “Sao con biết?”
Tôi kể:
“Hôm đó mình nhà, con nghe thấy mẹ khóc phòng. Con đứng ngoài cửa, con lén nghe thấy… mẹ có giật quần mẹ, đánh mẹ. Mẹ mẹ không muốn sống nữa.”
Tay bà đặt lên vai tôi: “Thế con có nghe được là ai không?”
“Không ạ… chỉ biết là đàn ông làng mình.” Tôi nghiến răng, căm giận:
“Nếu con biết là ai, con sẽ không tha hắn!”
Bà siết nhẹ vai tôi, giọng trầm thấp:
“Nhu Nhi, mẹ con là khổ nhất đời. này con ra khỏi nơi này, phải hết lòng hiếu kính mẹ. Trên đời này, không ai thương con bằng mẹ con đâu.”
Bà nghiêng , ngước nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ:
“ cũng nhanh thôi… tiếp theo biến mất, sẽ là con.”
Giọng bà trầm xuống, ánh mắt xa xăm.
“ này nếu con thấy buồng bà sáng ngọn đèn… thì mới được vào, nhớ …”
Bà dứt lời, tôi đã mệt quá mà ngủ thiếp đi, ngáy nhẹ.
Ánh hoàng hôn nhuộm vàng con đường núi như lòng đỏ trứng muối.
Tôi đeo giỏ, bên là đám quả dại một con rừng béo mập. Tôi rảo xuống núi.
Con này là thuốc dẫn bà. Bà ho suốt cả mùa đông, bị lao phổi, phải hấp với vàng ra thuốc.
Tôi đã cố tình vòng rừng thông phía Bắc ở đó có rừng mập nhất.
Từ sân phơi lúa vọng mùi thịt ninh béo ngậy, tiếng cười ồn ào đám đàn ông vang lên từ đằng xa.
Hôm nay là lễ hội. Ở cái làng này, phụ nữ không có chỗ ngồi vào mâm. đàn ông đã sớm ngồi vào nhậu tưng bừng.
Cha tôi vắt chân chữ ngũ, ngồi ở mâm lớn. Từng vòng khói thuốc lượn lờ quanh miệng ông như những chiếc lá rụng.
Tôi cúi tránh ánh mắt ông. Không ngờ từ xa đã bị ông nhìn thấy.
Ông lập tức đứng dậy, túm tôi, lục tung giỏ lưng.
“Cái quái gì đây? Quả gì mà chua thấy mẹ, lần trước ăn xong muốn sún cả răng!”
Ông lật đáy giỏ, thấy con , bỗng hài lòng hẳn. ngón tay véo tai , huơ lên quăng đám đàn ông bên mâm:
“Này! đi nướng, nhắm !”
Tôi vội vàng giơ tay ra ngăn: “Đó là bà nội mà…”
Câu dứt, ông đã quay tay tát thẳng tôi.
Cái tát nồng nặc hơi khiến tôi ngã dúi dụi. Giỏ gãy toạc một bên, “rắc” một tiếng.
“ lượt mày lên tiếng à? Con khốn đẻ ra con ranh cũng mất dạy như nhau!”
ông đỏ gay vì . Càng có đông , ông càng hăng m.á.u dữ tợn.
Chùm chìa khóa đồng lủng lẳng bên hông chính là thứ đã khóa mẹ tôi suốt 12 năm, này đập vào nhau, tiếng kim loại leng keng vang lên.
tôi từ phía kéo tôi dậy, quỳ xuống phủi bụi bẩn trên áo quần tôi.
[ – .]
nhẹ đẩy tôi: “Mau đi.”
Tay lén nhét vào ống tay áo tôi một gói giấy nhỏ. lớp vải, tôi cảm nhận được hình tròn một viên quất mật ong.
Tôi ôm , mắt rơm rớm nước, chạy được mấy liền quay .
đang ấn cha tôi xuống . Nhìn thấy tôi quay , khẽ vẫy tay.
Trời đã nhá nhem khi tôi nhà. Tôi gỡ giỏ, lần mò vào phòng.
kịp bật đèn thì phía vang lên tiếng động.
“Cạch—”
Cửa bị đóng sầm . Then cửa bị gài!
kịp kêu, một tay thô bạo đã bịt chặt miệng tôi, lưng tôi bị ép sát vào một lồng n.g.ự.c nồng mùi rơm rạ.
“Ưm!! Ưm ưm ưm!!” Tôi giãy giụa điên cuồng, móng tay cào cấu lên tay đó nhưng vô ích.
bóng tối, tôi đá văng giỏ ghế gỗ bên chân. Tiếng động càng khiến hắn hưng phấn.
tay giữ tôi càng siết chặt, tay , thô ráp, đầy chai, chậm rãi lướt xương quai xanh tôi.
Hơi thở nóng rực phả bên tai. Tôi gần như cảm nhận được lưỡi hắn lướt vành tai tôi.
Toàn thân tôi run lẩy bẩy, sắp ngã quỵ.
Hắn luồn tay từ dưới lên, kẹp cánh tay tôi, giữ chặt tôi khỏi ngã.
Tay kia bắt luồn vào áo tôi từ bên dưới.
Mẹ ơi, con sợ quá!
Bà ơi, cứu con với!
“Keng…”
Chân tôi như đạp trúng thứ gì, là kim loại?
Là con d.a.o nhỏ từ giỏ rơi ra nãy!
Tôi giả vờ khuỵu xuống, cả mềm oặt.
Hắn đang đắm chìm cơn điên loạn, không cảnh giác.
Tôi run rẩy với con dao, cố giữ bình tĩnh, nhớ cách bà dạy tôi khi mổ :
“Gặp thứ cứng , đừng dồn lực, hãy đi theo thớ.”
mẹ từng nghẹn ngào dặn:
“Gặp kẻ muốn hại con, hãy đ.â.m thật sâu vào chỗ hiểm.”
Chỉ có một cơ hội này thôi!
Ngay con d.a.o chuẩn bị đ.â.m vào, tôi nghe thấy câu khiến tôi suốt đời không quên:
“A ha ha… Con nhóc này, mẹ mày bỏ đi … mày cũng nhịn thịt lâu quá … từng nếm thử đồ non đâu đấy.”
“Aaaaaa!!!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, đúng bà nội vào sân.
tôi đau như bị ai nện một gậy, hoàn toàn trống rỗng.
Không rõ bao lâu, tiếng kêu rên tiếng đập cửa mới kéo tôi .
Cánh cửa dày bị bà nội hết sức đập mạnh:
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Tôi tỉnh , khóc bò ra kéo then cửa.
Bà lao vào, giơ cao cái xẻng sắt dưới đất, bật đèn.
Tên đàn ông nằm co quắp dưới đất, ôm bên hông, m.á.u rỉ ra giữa những kẽ ngón tay.
Bà nhìn rõ hắn, sững giây lát không không rằng, xẻng sắt giáng liên tiếp lên vai hắn:
“Bốp! Bốp! Bốp!”