Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Cô Thu mắt trống rỗng, ngây dại một lúc lâu, bật khóc nức nở:

“Nhu Nhi … mấy hôm nay, ngày nào chúng cũng đánh bà một trận… lôi đi bêu khắp làng như súc vật…”

Tim tôi đau như bị hàng trăm lưỡi d.a.o cắm .

“Cha và chú tôi không ngăn lại ?”

Tóc mái cô Thu lấm m.á.u quệt qua mắt cá chân tím bầm của bà tôi.

“Chúng muốn bọn tôi phải thấy… thấy đôi chân đã dám dẫn người trốn khỏi làng… bị chính m.á.u mủ của nghiền nát thành bùn nhão.”

Trước căn chòi canh rừng, con ch.ó vàng đang l.i.ế.m nốt khúc lòng bên chân, chẳng buồn sủa.

Hai người thợ ghé sát tai ông cậu:

“Sếp, tụi tôi canh kỹ lắm. Thằng khốn kia không có cơ hội treo đèn lồng nữa đâu.”

“Mấy lần trước công an hụt đều là nó báo tin làng.”

ông cậu lạnh băng:

“Những người khác cũng phải theo dõi sát. Đợi công an giải xong mới ra tay. Khi cần, hỗ trợ người, nghe rõ chưa?”

“Ông cậu ơi…”

Ông nhẹ nhàng lau m.á.u , động tác dịu dàng đau lòng.

“Đây chẳng phải điều mà ấy mong muốn nhất …”

Ông nắm tay bà áp lên má :

…”

cánh tay ông là chằng chịt sẹo cũ, gân xanh nổi rõ.

Đôi đồng tử đục ngầu của bà lên. Đôi môi khô nứt khẽ mấp máy, chỉ thở ra một làn khói trắng.

Ông cậu ghé tai sát lại, đột nhiên gương biến sắc, ngón tay rẩy.

Bà cố siết c.h.ặ.t t.a.y ông.

“Cha mẹ… đều mất …”

Suốt bốn mươi năm, bà cứ ngỡ đã chuẩn bị tinh thần, tự nhủ và trốn tránh điều đó không biết bao nhiêu lần.

Nhưng khi tận tai nghe thấy câu ấy, bà khép mắt lại. mắt rơi xuống không thành tiếng.

Mở mắt, bà lại chằm chằm ông cậu.

Ông nấc lên, trán áp mu bàn tay bà.

“… đường tìm đã mất…”

Tiếng nức nở bật ra từ lồng n.g.ự.c gầy guộc của bà, xé rách cơn im lặng. mắt hòa m.á.u loang bà, nhỏ tí tách xuống đất.

Tôi đầu, ra cửa sổ xe bóng cây hoè già dần dần nuốt trọn bầu trời.

mau khỏe lại. Em đưa đi thăm cha mẹ.”

Tiếng ông cậu rẩy trong gió, gậy chống nghiêng tựa bên hông.

Có lẽ chính ông cũng biết, bản thân đã già. Điều ông có thể làm để bù đắp , chỉ có vậy.

Tôi người phụ nữ già nua, ngoan cường và cứng đầu ấy.

thước phim trong đầu tôi tua lại như đèn kéo quân.

Mẹ tôi sinh non vì bị dọa. Bà bước băng rừng, m.á.u từ chân rỉ ra không dừng.

cổ tay , những xích hằn sâu, những d.a.o rạch ngược chiều mạch , ngay hàng thẳng lối.

là những nữ sinh ưu tú của trường sư phạm, là con gái cưng của gia đình trí thức.

Vận mệnh thật bất công. Trong ngôi làng khép kín , chỉ một lần bị khóa lại… là cả đời sẽ mang sẹo không thể xóa mờ.

Bi kịch của đan xen, nhưng luôn chống lưng nhau.

mẹ tôi, tôi, cả những phần quá khứ của chính , chỉ là không thể nổi cô gái tóc tết trong tấm ảnh đó thôi.

“Ông cậu, con phải lại làng đây.”

“Xoẹt…”

từ vòi tuôn xuống, tràn khắp nền sân phơi lúa lát đá xanh.

[ – .]

Đống ngô vốn là nguồn tiền duy nhất mỗi năm của nhà tôi để đem ra chợ đổi lấy vật dụng.

Tôi những hạt ngô phình to dưới , dần chuyển thành màu trắng bệnh.

Tôi hất khỏi tay, gằn giọng:

“Thế thì đừng mong ai trong hai người còn tiền mà cưới vợ nữa.”

Ngọn lửa bị dập tắt.

Trước cửa từ đường, đàn ông trong làng vẫn còn tụ lại.

“Con bé Nhu Nhi, còn lại? Con gái nơi trọng yếu như ?”

Một ông lão khuyên nhủ, nhưng lời ông ta lại khiến đông ngoái tôi.

Giữa tiếng bàn tán, cha tôi tách đông ra:

còn dám lại đây?”

Tôi đứng cách ông một khoảng xa, dồn hết sức hét to:

“Cha! Chú cha bị ngã ở ruộng, gãy mất rễ, không còn giống sinh em bé nữa nên chú thay cha làm chuyện đó!”

“Con mẹ cái gì?!”

Ông lao tới, tát thẳng tôi. Tai tôi ù đi, ong ong.

Ánh mắt ông lướt qua người xung quanh, giả vờ ho hai tiếng, như chẳng hề để tâm những ánh mắt đó.

Tôi ngồi bệt xuống đất, mắt rơi lã chã:

“Rõ ràng là chú cha không sinh con nữa! cha lại đánh con?”

Chú tôi lao , xô tôi ngã ngửa:

“Tao bao giờ? Con ranh! Cái đồ con điếm giống mẹ , miệng toàn xạo sự!”

Chú sang, níu lấy tay áo cha tôi, gân cổ nổi lên, tay còn dính bùn ruộng:

“Anh ! Em thề trước tổ tiên, em chưa câu đó! Anh đừng kích động! Anh !”

Người đàn ông hái dâu rừng tôi, lúc lùi bò đất như một con chuột ướt.

Ánh mắt hoảng loạn của chú, khiến tôi nhớ lại cái đêm mẹ co ro trong xó nhà.

Khi ấy mẹ nghe tiếng động ngoài cửa, hoảng loạn gào lên:

“Đừng lại gần! Nếu bước , tao đập đầu c.h.ế.t ngay tại đây!”

Tôi qua khe cửa sổ mẹ đầy những bầm tím mới.

Quần bị xé toạc vứt dưới đất. Cơ thể trần truồng co lại trong chăn.

Sợi xích tay mẹ lên, phát ra tiếng leng keng khẽ khàng.

sững sờ, giọng rẩy hỏi:

“Là nó làm ?”

Mẹ tôi môi , lấm m.á.u lẫn mắt. Một lúc lâu mới gật đầu, thét lên một tiếng:

“Mẹ…”

Bà nhào tới ôm lấy mẹ, chẳng thốt nổi một lời.

“Hắn còn … dù thì… cũng để lại một đứa nối dõi, coi như không thẹn với tổ tiên.”

Mẹ gào khóc khàn giọng, câu như xé rách yên lặng.

Còn bà im lặng cùng cực.

Trong bầu không khí lạnh căm như tuyết phủ, tiếng mẹ nức nở:

“Mẹ, con c.h.ế.t đi… xin mẹ…”

Tay mẹ siết nát cả chiếc đệm bông, bụi bông bay khắp phòng.

Khi tôi bừng tỉnh khỏi hồi ức, chú tôi đã đứng dậy, tránh cú vung xẻng của cha.

Chú lao về phía tôi, mắt đỏ ngầu, như muốn xé xác tôi ra.

Tôi bò lăn dưới đất, tìm đường lẩn về phía bác, chú trong làng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương