Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ngồi bệt cửa, kinh hãi. Lưng bà che khuất toàn cảnh. Vai bà run bần bật, m.á.u văng tung toé.
loang ra áo bà, quyện với vết m.á.u trên cửa thành một mảng ghê rợn.
Con d.a.o nhỏ còn run run trong tay tôi.
Gói quất mật ong dẫm nát, vàng đục mủ.
Trong tôi vẫn văng vẳng câu ghê tởm hắn:
“Con nhóc à… mẹ mày bỏ đi rồi… chú mày… lâu rồi chưa được đụng ai… Cũng chưa từng ăn ‘thịt non’ đấy…”
Thì ra, cái lần hắn che mẹ khỏi chai rượu cha…
Chẳng vì thương mẹ.
Mà … bảo vệ đứa con ruột hắn đang nằm trong bụng mẹ tôi.
Cha tôi đ.ấ.m một cú, làm cái vại dưa chua lưng chú rung lên bần bật.
“Đồ súc sinh! Ngay cả cháu ruột cũng không tha!”
Ông lại vung tay. Cú đ.ấ.m lần này khiến chú loạng choạng đạp đổ cả ghế.
mũi chú văng lên mặt gương nứt mạng nhện.
Chú lau , cười khẩy một tiếng khiến người ta lạnh sống lưng:
“Cả gom tiền mua vợ anh, còn tôi đến quả phụ ngoài làng cũng không nổi.”
“Phì!” Cha tôi khạc một bãi nước bọt đất.
Bà nội đưa tay che mắt tôi lại, xoay người, không để tôi cảnh đó.
Tiếng đ.ấ.m đá dần chậm lại, rồi im bặt.
Tôi thò ra, cha ngồi phịch ghế gỗ, thở dốc, vẫy tôi lại gần:
“Chú mày biết lỗi rồi. Mấy hôm tới, cha thưởng mày với bà cùng ngồi ăn mâm, chịu không?”
Gương mặt ông mệt mỏi đến vặn vẹo, cố nặn ra một nụ cười làm lành.
Tôi liếc người dưới đất n.g.ự.c chú phập phồng nhẹ, thể toàn bộ sức lực rút sạch.
Cha rút ra mấy tờ tiền nhàu nát túi áo:
“Cầm , để bà đưa mày ra cửa hàng mua kẹo mạch nha.”
Gió đêm se lạnh.
Dưới , tôi và bà lặng lẽ bước đi rất nhanh, không ai một lời.
bước qua ngưỡng cửa, một cơn gió thốc tung tấm rèm vải xanh trong buồng.
Giọng cha len qua khe cửa, trượt vào tai tôi:
“Nhị gia làng rồi, đợi con Nhu dậy thì, đưa sang để hắn kiểm hàng…”
Tiếng rượu được đổ vào miệng chú.
“Giờ mày dở chứng? Mười vạn đồng đó đủ mua thêm ba đứa vợ mới! Đợi tiền, không chỉ mày vợ, mà còn xây thêm một căn nhỏ đường nữa cơ mà!”
Tiếng chai rượu đập bàn vang “cạch” một tiếng lạnh lẽo.
Tay bà nội siết tôi. Tấm lưng còng một cây cung kéo căng hết cỡ, chực bật tung.
“Dù đánh đổi mạng già này, bà cũng đưa con ra khỏi hang sói này!”
Lại một đêm sáng.
Bà nội nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy.
Tôi khoác chiếc áo bông bà tự may, nhón chân lặng lẽ vượt qua hai gã đàn ông say mềm trong .
ẩm ướt lạnh lẽo trải mặt đất, tôi kéo cổ áo.
“Bà… bà không sợ tỉnh dậy sao?”
Tôi run rẩy bước theo , chân trần rón rén trên con đường làng ướt sương.
“Bà bỏ thuốc tụi nó rồi.” – bà bình thản .
“Lần trước… cũng vậy sao?” – tôi níu vạt áo bà, không nhịn được hỏi tiếp.
[ – .]
Bà khựng lại một giây: “Con đều biết à?”
Tôi gật .
“Con còn biết, bà cố tình ghét mẹ để che mắt bọn … Để không nghi ngờ chính bà giúp mẹ trốn đi.”
Bóng tôi và bà đổ dài, lúc ẩn lúc hiện giữa đồng lúa đêm.
“Nhớ kỹ… Một ra khỏi đây, đừng bao giờ quay lại. Qua kia núi, ông ngoại con đến đón con.”
Bà cúi , sửa lại cổ áo vốn chẳng hề xộc xệch tôi.
“Thế… còn bà?”
Bóng bạc lấp lánh dưới .
“bà còn cứu nhiều người nữa.”
“Dù sao bọn nó cũng con ruột bà… tụi nó tệ mấy, bà cũng cắn răng chặn bọn nó tiếp tục sai lầm.”
Bà đặt hai tay lên vai tôi, siết nhẹ.
“Trong túi áo con địa chỉ bà. ra ngoài, hãy đi tìm ông cậu con. với bà vẫn còn sống…”
Giọng bà nghẹn lại ở cuối câu.
Tôi òa khóc, ôm bà không rời:
“ này… con còn được gặp bà không?”
Bà đứng lên, ôm tôi vào lòng:
“Chỉ cần con sống tốt, bà sống tốt.”
trong áo, bà rút ra nửa tấm ảnh. Dưới , tôi một cô gái cột tết hai , đứng trước cổng trường sư phạm, n.g.ự.c đeo phù hiệu.
“Giữ , đưa tấm này nhận ra thôi.”
đi tới khúc cua thứ ba, đột nhiên:
“Gâu! Gâu gâu!”
Tiếng chó canh cổng xé tan màn đêm.
Tôi suýt hét lên, may mà bà nhanh tay bịt miệng tôi, kéo tôi chui vào lùm cây.
Cành khô đ.â.m vào lòng bàn tay đau điếng. Nhưng tôi cắn răng, không rên nửa lời.
Hương cỏ thuốc tay áo bà xộc lên rất quen thuộc.
Năm xưa, mẹ sinh tôi dưới hầm củi, trong sợi xích trói , cũng ngửi mùi này.
đèn vàng lập lòe túp lều gác rừng. Lồng đèn lớn treo trước cửa, chao nghiêng.
Bà lắc với tôi, rồi ra một gói giấy dầu đựng thịt.
soi lên vết sẹo vừa đóng vảy nơi cổ tay bà, do mấy hôm trước cha xô vào lò than cố chặn đòn thay tôi.
Mùi thịt xông khói theo gió lan đi, tiếng chó dần lặng.
Đêm hôm ấy dài dằng dặc.
Tôi sắp kiệt sức thì hướng Đông rạng sáng. Trời chuyển sang màu xanh xám vỏ cua.
Bà nhìn tôi trìu mến, cười khẽ, rồi cõng tôi lên lưng.
Tôi nằm trên lưng bà, bước chân bà khập khiễng, nhưng lưng bà lại nơi yên ổn nhất đời tôi.
“Nhu Nhi à… này chẳng còn ai bắt nạt con nữa. Con không cần giả làm con trai đâu.”
Bà lẩm bẩm.
Năm ấy tôi mới bảy tuổi.
Lúc đang giặt đồ ở bờ suối, tôi trông chị Xuân túm kéo vào căn xiềng xích.
Đôi chân trắng củ sen chị lê rách, m.á.u chảy thành vệt trên đường sỏi.
Hôm , tôi lặng lẽ con d.a.o nhỏ, trốn lên đồi, tự cắt mình nham nhở và ngắn cũn.
Giờ nghĩ lại, chắc bà lọn giấu dưới gối, nên đi chợ mang về tôi một đoạn dây buộc đỏ.
Nhưng bà chẳng bao giờ hỏi tôi chuyện đó.
Trời sáng bừng.