Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trì là ngự uyển, tháng ba hàng sẽ mở cho dân chúng.
Hôm là ngày Hoàng thượng Tân xem thủy chiến và bách hí, nhiều chưa canh khỏi nhà, sợ muộn sẽ có chỗ tốt.
Tháng ba ở Biện , sương sớm mờ ảo, trăng tàn chênh chếch.
Trời vừa hửng sáng, ngựa Trần lăn bánh khỏi Chu Tước.
Dọc đường, quả nhiên tắc nghẽn bò lừa, đặc biệt là gần Thuận Thiên, nhà ta tắc gần nửa canh giờ.
“Thôi được, ta đi trước đây!”
Trì ngay ngoài Thuận Thiên, ca nóng vội, nhảy xuống , tự mình đi bộ.
Ta và A tỷ nhìn nhau : “Đi xem mắt còn chưa thấy huynh vội vã vậy!”
Con cháu Trần đều kết hôn muộn, ca mười bảy, vẫn chưa đính hôn.
Cữu mẫu lo lắng, ngày ngày giục giã.
Giục nhiều, ca liền ở Cấm Trung luyện b.ắ.n cung, chẳng về nhà.
Trì tháng ba, rạp hát san sát, hàng quán như mây.
Trước sau Tiên Kiều và Ngũ Điện, chen chúc náo nhiệt, gần như cả thành đều đổ về đây, chờ được thấy thánh nhan.
Nhờ phúc của ngoại tổ, quyến Trần có thể nghỉ ngơi ở Yến Điện phía Nam Tân .
Khi ta và A tỷ ngồi xuống, nghệ nhân trên mặt nước bắt đầu biểu diễn rối nước và đu quay.
[ – .]
A tỷ cảm khái: “ Trì có vẻ náo nhiệt hơn mọi .”
Ta khẽ : “ ngoái, Ngoại tổ phụ dẹp yên loạn lạc ở Hà Đông Lộ, thiên hạ thái bình thịnh trị, dân Biện cũng an vui hơn nhiều.”
“Dẫu vậy, Ngự Sử Đài dâng tấu hạch tội Ngoại tổ phụ vẫn ít.”
“Có tấu chương hạch tội mới hay, A tỷ quên rồi sao?”
Ta ghé sát tai A tỷ, nhỏ giọng: “Hoàng Thượng vốn kỵ húy nhất việc triều thần tư giao kết đảng, thấy Ngoại tổ phụ cố ý làm vài việc khác , đi ngược lẽ thường đó chứ.”
A tỷ bật , ngứa tay cù lét ta: “Con bé ranh ma, chuyện gì cũng chỉ mình biết.”
Trong tiếng đùa rộn rã, bỗng từ Tân vọng một trận huyên náo.
Định thần nhìn kỹ, hóa Hoàng Thượng lên lầu hai ngự lãm ngắm nhìn bách hí ( trăm trò vui).
Bên cạnh Hoàng Thượng vây quanh vô số , dù ta có cố rướn cổ cũng khó lòng chiêm ngưỡng thánh nhan.
Song, có một gương mặt, ta thấy rõ mồn một.
Chính là vị “ Mai” cứu ta đêm Thượng Nguyên.
Hôm , vận một thân gấm đoạn đỏ thẫm thêu tuyến, đầu cài trâm thúy ngọc, bên hông điểm xuyết đới sức đồi mồi, dung mạo phong thần tuấn lãng, dưới ánh chiều tà rực rỡ, càng thêm phần như ngọc, tựa tiên.
Ta mừng rỡ, vội nắm chặt lấy cổ tay A tỷ, reo khẽ: “A tỷ, tỷ xem, Mai!”
A tỷ nheo mắt, theo ánh mắt ta dò xét: “ Mai nào?”
“Là gặp đêm Thượng Nguyên đó, cài trên đầu một nhành đèn Mai đỏ rực, giữa đám trẻ tuổi, chỉ nhớ duy nhất có .”
“ nào?”
“Chính là vị thiếu niên tuấn tú nhất kề bên Hoàng Thượng đó.”
A tỷ dùng quạt lụa che bớt ánh chói gắt, ngắm nghía hồi mới nhận .
“ Mai cái gì, đó là Ngũ hoàng tử của đương Hoàng Thượng, Tần vương Triệu Nguyên Hy.”
“Triệu Nguyên Hy…” Ta khẽ lặp hai lần, “Thật là một cái tên đẹp đẽ, có thể sánh ngang với Khương Xa.”
A tỷ bị ta chọc nỗi suýt nữa trượt khỏi ghế.
“Mấy trước, Tần vương từ doanh hồi , trên đường suýt bị tiểu nương tử ném hương nang, ngân xuyến mà hương tiêu ngọc vẫn, thêm …”
Ta cũng đứng thẳng nổi, chợt nhớ một chuyện khác.
“Giữa nhà ta và , có thân thích chăng?”
A tỷ bẻ đốt ngón tay, tính toán: “Bà bà và đương Thái hậu là tỷ họ trong Ngũ phục, xét , chúng ta phải gọi một tiếng ‘Biểu ca’. Song, Hoàng Thượng do Thái hậu sinh , nên thứ thân thích này, có thì cũng được, mà thì cũng chẳng sai, nếu cố gượng, cũng phải quanh co tám khúc.”
Ta bật : “Vậy thì quả thực xa xôi thật.”
Nghe nói, hôm còn có sứ thần nước chư hầu muốn so tài b.ắ.n cung với Chiêu Tiễn Ban của Triệu.
Bởi vậy, sau khi bách hí tan, Hoàng Thượng liền dẫn theo một đoàn hoàng thân quốc thích, nội thị thái giám Xạ điện.
Ta và A tỷ khoác tay nhau dạo cảnh xuân Biện .