Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/8ANBJMI9Td

225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Tiếng tôi tức giận mức hoảng loạn, vang bên tai tôi như nổ tung:
“cháu không thấy à!
bảo cháu đi, đi mau! Cần bao nhiêu tiền sẽ chuyển cho!”
Lục Tư Ngôn cùng cặp vợ chồng trẻ kia, cũng nhìn tôi với ánh đầy ghét bỏ bất mãn.
Mặt tôi vành tai nóng bừng, thấy xấu hổ vô cùng.
Tối nay tôi chưa có chỗ trú, nhưng này tôi chẳng nghĩ gì .
Tôi xách chiếc bánh kem trên tay nặng như ngàn cân.
Không nói lời nào, quay người bỏ chạy gần như trong hoảng loạn.
Phía , mẹ lại gọi tôi: “Đợi đã.”
Tôi không chắc người mẹ gọi có phải là tôi không.
Nhưng dừng bước, không dám quay đầu lại.
Tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, tiến về phía tôi.
Tôi thấy giọng mẹ khàn khàn mệt mỏi:“Để tôi đưa con bé đi, tìm một chỗ cho nó ở.”
Có vẻ mẹ hiểu lý do tôi tìm đây.
Tôi đã làm con gái mẹ suốt hơn bảy năm trời.
Cô ấy ghét tôi, chán ghét tôi.
Nhưng lại là người duy nhất trên đời hiểu tôi rõ nhất.
Khóe tôi cay xè, thấy tiếng đầy lo lắng:“Không ! Để bảo mẫu đi là , em đừng lo cho nó nữa!”
Giọng mẹ rất bình tĩnh:“Không sao, hôm nay em thấy ổn.”
Mẹ đi ngang qua tôi, bước ra ngoài.
gọi tài xế đi theo, tôi mẹ ngồi ở ghế xe.
Mẹ ngồi bên trái, sát cửa sổ.
Tôi thì ngồi sát bên phải, gắng giữ khoảng cách xa nhất với mẹ.
Mẹ từng nói, trên người tôi tràn đầy hình bóng người đàn ông đó.
Bạn học tôi cũng nói, người tôi nào cũng bốc mùi, mùi bọn buôn người.
Tôi hy vọng giữ khoảng cách với mẹ có khiến mẹ đỡ khó chịu hơn.
Cây cối ngoài cửa sổ lướt qua mờ ảo.
Tôi thấy giọng mẹ nói với chú tài xế:
“ gần ngôi trường tiểu học kia, tìm một chỗ ở cho con bé.”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc bánh trong lòng .
Tôi không mong mẹ sẽ nhìn tôi.
Tôi nghĩ mẹ đột nhiên chịu đưa tôi đi,
cũng như hôm tôi lần đầu tiên ký túc xá trường, chịu đích thân chở tôi đi.
Họ là sốt ruột muốn đẩy tôi đi, muốn tự xác nhận rằng tôi sẽ không quay lại nữa.
Nhưng mẹ lại bất ngờ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi hoảng hốt mức sững người.
nhận ánh ấy, tôi càng cúi đầu thấp hơn nữa, cả ngón chân cũng co rút lại.
Một , tôi thấy giọng nói mẹ:
“Cái bánh đó mua để ăn một sao?”
Bàn tay đang siết chặt dải ruy băng tôi khẽ .
Đã rất rất , tôi không giọng mẹ bình tĩnh như vậy.
Thậm chí, dường như mang theo dịu dàng.
như thời rất trước kia, mẹ chưa chán ghét tôi.
Tôi cúi đầu ngày càng thấp, giác sắp chạm vào hộp bánh .
Nhưng tôi gắng lấy hết can đảm, lí nhí như muỗi kêu:
“Là… là muốn tặng cho mẹ ăn.”
Không khí lặng ngắt như tờ.
Cơ tôi căng cứng lại.
lưng lòng bàn tay, dường như ướt đẫm mồ hôi.
Tôi nghĩ, có lẽ một giây nữa thôi, mẹ sẽ gào mắng tôi.
như bao lần trước đó, mẹ sẽ chất vấn tôi sao không chịu chết đi.
17
Nhưng một , tôi lại thấy giọng mẹ, bình tĩnh:“Bánh đẹp đấy.”
Mẹ đưa tay sang, nhận lấy chiếc bánh trong lòng tôi.
Tôi đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ.
Đôi tôi đã đầy nước .
Tôi cắn chặt môi, toàn thân rẩy.
Tôi nhìn mẹ – người từng ôm tôi chặt trong lòng.
Bất chợt tôi lấy hết dũng khí, đưa tay vén mái tóc mái .
Tôi vội vàng, gắng không để giọng nói rẩy:“Con… con đã đi rất nhiều lông mày .”
“Con thấy… thấy không lắm nữa.”
ra, những vết thương trên người.
Những chỗ sẹo, con cũng đã móc đi .
Nhưng khi móc sẹo ra, lại chảy máu.
Máu chảy hết, lại kết vảy thành sẹo mới.
Suốt nửa năm nay con đã thử vô số lần, nhưng sẹo lại ngày càng to hơn.
Vì thế, tôi có cho mẹ xem hàng lông mày mà tôi đã đi rất nhiều.
Gương mặt mẹ sững lại, có kinh ngạc nhìn tôi.
tôi thấy đôi mẹ hơi đỏ .
Trong đầu tôi có một giọng nói đang gào thét, như muốn bật ra ngoài.
Nó kêu đầy khát vọng:“Mẹ ơi, nhanh nói đi mà!
“Nói đi, sự là không nữa!”
Nhưng tôi đã không đợi .
Tay tôi siết chặt góc ghế, cả người rẩy dữ dội.
Một ,tôi thấy mẹ thu lại ánh , nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mẹ khẽ nói:“Lần đừng nữa, dễ làm bị thương.”
Cơ tôi,Như bị treo lơ lửng rơi mạnh xuống đất.
tôi hiểu ra rằng, dù có bao nhiêu lông mày đi chăng nữa, là .
Mẹ giúp tôi thuê nhà, ngay trong đêm tìm một người bảo mẫu.
Ngôi nhà cách trường tiểu học rất gần, cách một con đường.
Mẹ tự tay trải giường cho tôi, sắp xếp bàn học, dọn dẹp khắp nơi trong nhà.
khi dọn dẹp xong, mẹ gọi tôi cùng ngồi xuống sofa, mở chiếc bánh kem ra.
Mẹ hai miếng, một phần đưa cho tôi, một phần đặt trước mặt .
Mẹ cầm nĩa ăn một miếng, nhìn tôi nói:
“Rất ngọt, con cũng ăn đi.”
Tay tôi cứ , mãi không dừng.
Vội vàng cầm lấy nĩa, ăn một miếng.
Lớp kem ngọt ngào tan ra trong miệng tôi.
Thì ra bánh kem có vị như vậy, sự rất ngon.
tôi gật đầu mạnh: “Vâng, rất ngọt ạ!”
Mẹ không nói gì, tiếp tục ăn phần bánh .
tôi cũng từng thìa từng thìa ăn.
Trong lòng thầm nghĩ, nếu như miếng bánh này có to một thì tốt biết mấy.
To nữa, nữa, để tôi mẹ có ăn hơn.
Ngọt , nhưng hình như không vì bánh kem ngọt.
Mà vì nó quá ngon.