Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/2B5yAsZiNs

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Họ đánh tôi, lẽ cũng sẽ thấy bớt giận.
Tôi không nghĩ giá trị nào khác của bản thân.
bác cuối cũng dừng bước.
bác quay lại, tôi theo phản xạ co rụt cổ .
Dù tôi vừa nói là thể chịu đòn.
mấy hôm trước, khi dùng gậy gỗ to nện lên lưng, cơn đau tôi vẫn nhớ rõ.
Tôi theo bản năng thấy sợ muốn lùi lại.
tôi cố gắng kìm nén, đứng yên tại chỗ, chờ đợi bàn giáng người mình.
bàn ấy, mãi vẫn không giơ lên.
Một lúc , tôi mới nghe thấy giọng nói lạnh băng của bác:
“Đừng tưởng ở lại được lâu.
“Chờ tao tìm được cách hợp lý, lập tức sẽ đuổi đi.”
6
Tôi được ở lại nhà họ Lục.
mẹ, bác anh trai, đi đến Kinh thị.
Nhà của họ Lục rất lớn, như tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Trong phòng khách đặt rất nhiều , là của một dì rất xinh đẹp.
ấy chơi đàn, vẽ tranh.
Bên cạnh , rất nhiều cúp huy chương.
một , ấy ôm một bé trai chừng một hai tuổi trong lòng.
Bên cạnh là một chú, cúi , dịu dàng nhìn ấy đứa bé.
Chú ấy đẹp trai như bác tôi.
Tôi nhìn người dì trong , dì ấy trong cũng cười với tôi.
Da ấy rất trắng, nụ cười như ánh mặt trời lấp lánh.
xinh đẹp hơn cả những minh tinh mà tôi từng lén nhìn thấy trên TV ở nhà trưởng thôn.
Tôi cảm thấy ấy rất mẹ tôi, mà cũng như không .
Gương mặt đôi của mẹ, tôi.
sạm vàng, thô ráp, đầy vết thương.
ấy trong thì không như vậy.
Tôi không nhịn được, cứ nhìn chăm chăm thêm vài lần.
Ngay , tôi nghe thấy mẹ nghẹn ngào .
bác tôi nghiêm giọng trách người giúp việc vài câu, những nhanh chóng bị thu dọn hết.
Đến chạng vạng, người chú trong ấy đã đến.
Lúc chú đến, bác ăn cơm mẹ, anh trai ngồi trên ghế sofa chơi game.
Tôi lau sàn trong , thì bất ngờ nghe động rất kích động bên ngoài.
Hình như là mẹ, mang theo run rẩy không ngừng.
Tôi cẩn thận ló xem.
Vừa hay thấy mẹ nhặt lấy một chiếc bát sứ, đập mạnh trán của chú.
Trán chú chảy máu, đỏ hoe.
Chú đau buồn nhìn mẹ nói:“Tiểu Ninh, cho dù em đã trải qua chuyện gì, đã trở thành thế nào.
“Anh vẫn luôn là chồng của em mà.
“Tư Nghiên vẫn luôn là con của chúng ta.”
Mẹ muốn đánh chú, muốn đuổi chú đi, bị bác ngăn lại.
Mẹ trợn đỏ ngầu, điên cuồng lắc :“Không phải, không phải!
“Tôi không liên quan gì đến anh nữa, anh đi đi!”
Anh trai rất nhiều, nhào tới ôm chặt lấy mẹ.
anh ấy nấc không thành :“Mẹ ơi, con luôn chờ mẹ trở về.
“Đừng đuổi đi, đừng đuổi đi mà.”
Cơ thể mẹ run rẩy ngày càng dữ dội, khuôn mặt dần trở nên kỳ lạ mất kiểm soát.
Bác sĩ tâm lý mà bác mời đến vội vàng bước lên nói:
“ Lục bây giờ tâm trạng rất bất ổn.
“Ngài Cố, ngài nên để hôm khác hãy đến.”
Ánh chú đầy đau thương, cuối cũng đành rời đi trước.
Khi rời khỏi, thân hình chú lảo đảo, dường như sắp không đứng nổi nữa.
Mẹ nhìn chằm chằm bóng lưng chú, một giọt nước lặng lẽ rơi .
Bác sĩ gọi bác, đưa mẹ lên lầu nghỉ ngơi.
Trong phòng khách chỉ lại anh trai, anh ấy đến nấc nghẹn.
Bất chợt, như nhớ điều gì .
Quay phắt người lại, nhìn chằm chằm tôi – kẻ trốn cửa .
Tôi vội vàng rụt lại, ngồi thụp tiếp tục lau sàn một cách lúng túng.
Anh trai đã xông , giật lấy giẻ lau trong tôi, ném thẳng thùng rác.
nghiến răng nghiến lợi, đẩy tôi một cái thật mạnh.
Cơ thể tôi ngã , đập góc tủ , óc lại bắt ong ong.
Tôi nghe thấy anh trai đầy oán hận, lại xen lẫn :“ tại , tại tụi bây!
“Trước đây mẹ thương tao nhất, thương nhất!
“Giờ mẹ không cần nữa, mẹ cũng không ôm tao nữa rồi!”
Anh ấy bước nhanh về phía tôi, cúi người , đỏ ngầu.
Vươn , bóp chặt cổ tôi:“Em gái của tao phải như Chiêu Chiêu!
“Chứ không phải đồ ghê tởm như !“Sao không chết đi chứ!
“ với thằng đàn ông , sao không chết đi luôn đi!”
7
Tôi không dám phản kháng.
Rất lâu , chỉ cố gắng nói một câu trong nỗi sợ tột độ:“X-xin .”
Tôi lúc nào cũng là người .
Từ khi tôi được sinh , ai cũng nói như vậy.
bà nội chửi tôi.
Người trong làng gặp tôi lắc thở dài:“Sinh con gái là đồ phá của, tội quá!”
Trước ba tuổi, mẹ thỉnh thoảng bênh tôi vài câu.
chuyện năm tôi ba tuổi, mẹ cũng chỉ dùng ánh căm ghét tột , lạnh lùng nhìn tôi.
Nên tôi nghĩ, chắc chắn tôi là người .
Vì vậy, tôi luôn quen miệng xin .
Dù tôi cũng không biết, mình sai ở đâu.
Lực của anh trai ngày càng mạnh.
Người giúp việc rõ ràng cũng không ưa tôi, vẫn tiếp tục dọn dẹp , giả vờ không thấy gì.
Đến khi tôi cảm thấy không thở nổi nữa, sắp ngất đi.
Anh ấy cuối cũng buông , sưng đỏ, đứng dậy.
Anh vứt lại một câu đầy căm hận:
“Bọn không kết cục tốt đâu!”
Tôi nhìn bóng lưng anh trai lảo đảo bỏ đi, cố gắng cất yếu ớt:
“Xin .”