Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giọng rất quen thuộc, anh trai Lục Tư Ngôn.
Tôi ở trường gần nửa năm, không ai trong nhà họ Lục đến thăm tôi.
Lục Tư Ngôn thường sai mấy đứa trẻ khác đến bắt nạt tôi, nhưng bản thân thì chưa từng nhìn tôi một cái.
tôi, anh ấy cứ gặp ôn dịch, né tránh rất xa.
Tim tôi đập thình thịch, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống.
Khoảng cách hơi xa, tôi không rõ biểu cảm của anh.
nghe giọng anh vang vọng:
“Nghe mày đứng nhất .
“ tao xem, giấy khen của sinh đứng nhất trông thế nào.”
12
Tôi đứng xa nhìn anh, đột nhiên đỏ hoe.
phó tập giành được hạng nhì.
Ba mẹ ấy đến đón, mang theo một con gấu bông to để thưởng.
Sau đó, ba ấy vừa ôm gấu bông vừa ôm cả ấy, bế lên rời khỏi .
Khi đó tôi nhìn theo bóng lưng họ.
Chợt nhớ đến hồi nhỏ, mẹ cũng từng bế tôi lên thế.
sau ba tuổi, tôi chưa từng được ai bế lên lần nào .
Tôi hồi hộp đến mức toàn thân run rẩy.
Gắng hết sức, cố gắng cất giọng tiếng đáp lại, đầy run rẩy:
“Anh… anh chờ chút!”
Tôi quay người lại, vội vã chạy về phía giường, vấp phải cây chổi suýt ngã.
Tôi luống cuống nhấc gối lên, ra tờ giấy khen cất kỹ dưới gối.
Trên đó vẫn còn dấu chân.
Tôi cố gắng lau kỹ trên áo, nhưng vẫn không lau sạch được.
Tôi còn cách cầm nó, vội vã chạy xuống lầu.
Trong nghĩ sẵn: lát sẽ mình lỡ tay làm rơi xuống đất, nên mới bẩn.
Tôi chạy nhanh đến gốc cây ngoài ký túc xá, chạy đến trước Lục Tư Ngôn.
rất lâu rồi tôi không được nhìn anh gần đến vậy.
Anh cũng một chút, lông mày ánh càng giống mẹ .
Tôi nhìn anh, cảm giác được gặp mẹ, trong lòng vô cùng vui sướng.
Giữa mùa đông, dưới chân có hơi lạnh.
Tôi mới phát hiện, không biết khi nào, tôi rơi mất một chiếc giày.
Nhưng tôi không dám quay lại tìm.
cẩn thận, cố che giấu sự vội vàng háo hức, đưa giấy khen ra:
“… anh.”
Lúc đó tôi mới chú ý, bên cạnh Lục Tư Ngôn còn đứng mấy cậu sinh .
Chắc của anh.
Đường cũng có .
Trong cô ấy mang theo nụ , nhưng nụ ấy lại khinh bỉ xem thường.
Lục Tư Ngôn cũng .
Rồi, một tay anh ấy nhận giấy khen của tôi.
Tay còn lại nâng lên, nắm mép còn lại của giấy khen.
trong chớp , một tiếng “xoẹt” nhẹ vang lên, giấy khen xé làm đôi.
Trái tim tôi cũng đột ngột xé toạc.
Tôi vội vàng đưa tay ra, giành lại tờ giấy khen tiên tôi nhận được.
Tôi từng nghe cô giáo trên .
giỏi, đạt thành tích tốt thì sau này có thể kiếm được nhiều tiền.
Có thể mua một ngôi nhà bản thân.
vậy, dù không ai thích tôi, không có người thân nào tôi,
Tôi cũng có thể tự mua một ngôi nhà mình, mua một gia đình.
Vì vậy, thành tích giấy khen những thứ rất quan trọng.
Nhưng Lục Tư Ngôn dễ dàng giơ tay lên .
Tôi kiễng chân, đỏ bừng nhảy lên đầy sốt ruột.
Nhưng vẫn không với tới tờ giấy khen trong tay anh ấy.
Tôi các trong một tuổi, nhưng lại đứa thấp nhất.
Mà Lục Tư Ngôn thì tôi rất nhiều.
Tôi nhảy lên mấy lần, nhưng đến cả ngón tay anh ấy cũng không chạm tới.
Một đám con trai bật ha hả.
Đường cũng đưa tay che miệng, bật theo.
Lục Tư Ngôn nhìn tôi trên xuống.
Anh ấy giơ tay lên, chậm rãi xé nát tờ giấy khen.
Rồi buông tay, mảnh vụn rơi xuống tôi.
Tiếng của đám con trai càng lúc càng .
Tôi cúi người, luống cuống nhặt những mảnh vụn.
Nhưng các mảnh quá nhỏ, nhiều đến mức không thể ghép lại được.
tôi bắt nhòe nước, không nhìn rõ được đất .
Tôi đột nhiên cảm vô cùng buồn bã, còn ấm ức một cách không nên có.
Tay tôi run rẩy, không nhặt nổi , nước tuôn rơi từng giọt to.
Tôi đứng dậy, trong mơ hồ nhìn chằm chằm Lục Tư Ngôn:
“Tại sao!
“Tôi dọn ra ngoài rồi, tôi rồi, tôi sẽ không quay về nhà họ Lục !
“Tại sao còn phải xé giấy khen của tôi!”
13
Tiếng ồn ào của đám con trai lập tức im bặt.
Họ tôi khóc nức nở, chắc sợ thầy cô phát hiện, liền tản ra bỏ chạy.
còn lại gương lạnh lùng của Lục Tư Ngôn, vẻ vẫn chán ghét của Đường .
Tôi càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng không thể dừng lại.
Tôi nghĩ rằng, khi tôi vội vàng chạy đến dù mất một chiếc giày,
Tôi nghĩ rằng, anh ấy sự xem giấy khen của tôi.
Tôi tưởng rằng, sự có một người xem giấy khen của tôi.