Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8pcs6iBct1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Tôi cố nuốt nước bọt xuống.

bác không ngừng gắp thức ăn cho mẹ tôi, trai thì rót nước đưa cho mẹ.

Không biết họ đang nói gì.

bác bỗng đưa tay lên, vén tay áo của mẹ, ngơ ngác cánh tay bà.

Sau , bác  run rẩy, đưa tay lên lau .

trai thì lấy tay che mặt, hình như đang khóc nức nở.

Trên tay của tôi và mẹ đều có nhiều sẹo.

là do say rượu, dùng đồ đánh thương.

là do đầu thuốc lá của châm vào.

Cũng có là do tôi và mẹ làm trên núi, ngoài đồng mà thương.

trai lau nước , bỗng nghiêng người lại gần mẹ, nhẹ nhàng thổi vào cánh tay mẹ.

Đường Chiêu Chiêu cũng lại gần.

Mẹ run rẩy đôi tay, ôm lấy hai người họ.

Giống như khi tôi lên ba, mẹ cũng từng ôm tôi như vậy.

Sau khi tôi lên ba, mẹ không còn ôm tôi nữa.

Tôi đến ngẩn người.

Khi hoàn hồn lại, họ đã rời khỏi bàn ăn, đứng dậy lên lầu.

Người giúp việc đổ hết phần thức ăn còn lại trên bàn, hơn một nửa, vào .

Tôi xót, tiếng “ọc ọc” càng lớn hơn.

Cô ấy dọn xong, xách túi ra ngoài, ném vào lớn ở ngoài sân.

Đợi đến khi cô ấy vào.

Tôi mới lặng lẽ bước nhanh tới .

Khó khăn nhón chân, với tay vào chiếc cao.

Tôi thử mấy lần, suýt nữa cả người rơi vào .

cùng cũng kéo được túi ra.

Mở túi ra.

Mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn tràn vào mũi tôi.

5

Tôi gạt mấy mảnh giấy vụn ra.

Đói quá rồi, tôi vội vàng vốc thức ăn lên nhét vào miệng.

Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì.

Ngay cả chút nước chua cũng đã nôn hết rồi.

Tôi ngồi xổm bên , lần đầu tiên được ăn món ngon như vậy.

Cho đến khi ăn no đến mức phải ợ một cái.

Cái lép kẹp như xẹp khí, cùng cũng phồng lên lại.

Tôi thoải mái ngồi xuống đất, xoa .

đêm khuya đây.

Mẹ nói, sẽ có một ngày nhất định phải chạy khỏi ngôi làng, trốn khỏi .

Mẹ nói mẹ có một gia đình tốt, có người yêu thương mẹ.

Khi tôi nằm cạnh mẹ, không nhịn được cũng tưởng tượng theo.

Chờ đến ngày , liệu tôi có theo mẹ.

Rời xa người luôn hung dữ đáng sợ.

Đến nơi gia đình tốt đẹp ấy, gặp người tốt .

Nhưng giờ đây, tôi đã ăn no, cũng dần lấy lại tinh thần.

cùng cũng hiểu ra.

Gia đình là của mẹ, người cũng là của mẹ.

Tôi không có , không có người yêu thương tôi.

kia và bây giờ, đều giống nhau cả.

Tôi như bắt đầu cảm hơi buồn.

Gió thổi vào , tôi bắt đầu đau.

Cho đến khi, phía sau vang lên tiếng bước chân bất ngờ.

bác tôi bước ra.

Tôi hoảng hốt vứt lại túi vào .

Nhưng dầu mỡ bên khóe miệng tôi vẫn chưa kịp lau sạch.

hạt cơm dính trên áo cũng chưa lau .

bác tôi lạnh như băng, hỏi:

“Ai cho ăn?”

Tôi không kìm được run lên một cái, lắp bắp giải thích:

“Cháu… cháu mấy thứ vứt rồi, không ai ăn nữa…”

Sắc mặt của bác khó coi.

Khi cánh tay đầy sẹo của mẹ, dường như ánh bác càng thêm căm hận tôi.

bác lạnh lùng nói:

“Không ai ăn thì cho chó ăn, cũng không đến lượt !”

bác giận đến tột cùng.

Bàn tay siết lại thành nắm đấm, như cùng đã hạ quyết tâm :

cút .

họ Lục sẽ không nuôi , cùng lắm tao vào tù cũng được.

“Tao sẽ không Tiểu Ninh gặp lại , càng không nó thêm đau khổ.”

Nhưng tôi không có nơi .

kia ở làng, lúc say rượu chửi là đồ sao chổi, đuổi ra khỏi .

Cũng chẳng có chịu chứa tôi, dù một đêm.

Ở đây thì người lạ cảnh lạ, tôi càng không có chỗ nương .

Tôi không biết phải làm sao, lòng đầy nỗi sợ hãi.

Tôi biết rằng, tôi không rời .

Một đứa trẻ lang thang, không có cơm ăn, không có chỗ ngủ che mưa che gió, sẽ chết mất.

Tôi lo lắng suy nghĩ hồi lâu.

cùng mới nhớ ra điểm hữu dụng duy nhất của mình:“Cháu… cháu có làm việc!

“cháu có quét giặt đồ, làm được nhiều việc lắm.

cần cho cháu ăn cơm, có chỗ ngủ là được rồi.”

bác lạnh lùng tôi.

Hiển nhiên, bác không hề muốn.

Tôi siết vạt áo, nói tiếp:“cháu.. cháu cũng có ăn cơm trắng thôi.

“Mỗi ngày ăn hai bát, không, một bát cũng được.”

bác mất kiên nhẫn quay lưng bỏ .

Tôi vội vàng chạy theo, run rẩy lấy hết can đảm nói lớn:

“cháu… cháu còn có đánh cũng được.

“Đánh mắng thế cũng được hết.”

kia tôi cũng thường nói như vậy.

Một đứa con gái vô dụng như tôi, có ích ông ta đánh đập xả giận.

Mẹ không thích tôi, bác và trai cũng không thích tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương