Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

Người giúp việc sắp xếp cho tôi ở một căn phòng nhỏ tầng một.

Bên trong chỉ có nền nhà trống trơn, không có giường, không có chăn, chẳng có cả.

Cô ta lạnh lùng nói với tôi:

“Nhà họ bị các người hại thành thế này, mày chỉ xứng đáng ngủ dưới sàn.”

Người tôi dính nhớp cả người.

Hình như còn ngửi mùi hôi thối trên cơ thể mình.

Tôi muốn hỏi liệu có thể cho tôi tắm không, có quần áo cũ nào thay không.

nhìn gương mặt lạnh băng của cô ta, tôi không dám mở miệng.

Nửa đêm, tôi co ro trong góc tường chợp mắt.

Khi ngủ chập chờn, trán tôi nóng rực.

Trong đầu như đang bốc cháy, cổ họng đau rát dữ dội.

Tôi mò mẫm trong ngồi dậy, mở định tìm nước uống.

mở .

Tôi lại mơ hồ tiếng bác bác nói chuyện trong phòng khách.

“Tình trạng của cô đã xuất hiện rối loạn stress sau sang chấn.

“Chỉ có thể từ từ điều trị.”

“Cố gắng tránh cô ấy hay nhìn bất kỳ ai hay điều liên quan những năm .”

Giọng của bác tôi, đầy phẫn nộ đau đớn:

“Mọi thứ đều có thể tránh cô ấy không phải tiếp xúc , đứa thì…”

Giọng bác hơi ngập ngừng, mang sự cầu xin khẩn thiết:

“Bác Triệu, có cách nào không… viết cho Tiểu Ninh một chẩn đoán bệnh tâm thần nghiêm trọng không?”

Bác im lặng một lúc, rồi thở dài:

“Anh muốn lấy lý do tinh thần cô không ổn định.”

“Nói rằng cô ấy không đủ năng lực nuôi dưỡng, gửi đứa vào trại mồ côi?”

8

bác tôi nói trầm xuống: “Đúng vậy, tôi không nghĩ cách nào tốt hơn.”

Tim tôi như thắt lại nơi cổ họng.

Đứng ở cánh mờ , cảm giác toàn thân đông cứng lại.

Âm thanh bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Điều này gần như không thể thực hiện.”

“Người giám hộ phải có vấn đề tâm thần cực kỳ nghiêm trọng.”

“Đã có xu hướng bạo lực hoặc ngược đãi em.”

“Thì mới có thể bị tước quyền nuôi dưỡng.”

“Anh , loại chẩn đoán giả mạo thế này, không bệnh viện hay bác nào dám làm cả.”

Trong phòng khách vang tiếng vật bị đập mạnh xuống đất vỡ vụn.

Bàn tay đang nắm chặt của tôi đột nhiên run .

Tôi phản xạ lùi một bước, trốn vào phía sau cánh .

Tôi tiếng gào thét đầy bất lực, nghẹn ngào của bác tôi.

Âm thanh ấy mang nỗi tuyệt vọng run rẩy tột cùng:

“Cô ấy nói, bốn năm trước cô ấy trốn một lần.”

“Suýt chút đã thành công, bị người ta níu lại.”

“Bây giờ tay cô ấy đã hỏng, không thể chơi đàn, không thể vẽ tranh .”

“Gương mặt , gương mặt …”

chỉ nổi một cái mụn khóc, giờ đã thô ráp mức…”

Tiếng nói run rẩy càng lúc càng dữ dội, gần như không thể :

“Bác Triệu, vì sao? Anh nói xem vì sao chứ!”

“Kẻ phạm pháp đã hủy hoại gần như tất cả của em gái tôi, cha mẹ tôi vì đau lòng mà qua đời.”

“Pháp luật lại còn muốn ép cô ấy, ép nhà họ , nuôi một đứa của kẻ đã làm tổn thương cô ấy…”

Tôi cứ thế lùi bước.

Trong cơn chóng mặt quay cuồng, tôi lặng lẽ khép lại.

Cơ thể tôi chìm trở lại trong hoàn toàn.

Cuối cùng tôi hiểu , lỗi của tôi .

Tôi con của kẻ người.

Kẻ người đáng chết, tôi đáng chết.

Tôi dân làng nói, bố tôi không tìm được vợ.

Nên nội đã mua một người vợ từ tay bọn người về cho ông ấy.

nội bố, chẳng khác bọn người.

Cổ họng đầu óc tôi đều nóng bỏng như bốc cháy.

Tôi co người lại, ngồi trong góc, không dám ngoài tìm nước uống .

Những giọt nước to nặng rơi xuống.

Giống mồ hôi, mà hình như lại không phải.

Tôi liếm liếm khóe môi, nếm được vị mặn đắng.

Tôi cúi đầu, nhìn về phía đầu ngón mình.

thứ tôi , chỉ vô tận.

Ý thức của tôi lại dần trở nên mơ hồ.

Nghĩ lời bác đã nói.

Bốn năm trước mẹ cố trốn, bị người ta ngáng .

bác không biết.

Người ngáng mẹ hôm , tôi.

Khi ấy tôi ba tuổi.

Lần đầu tiên mẹ có cơ hội, dắt tôi xuống thị trấn.

Mẹ tìm cách cắt đuôi bố nội, người đang bám chúng tôi.

Mẹ tôi lại một hàng, định chiếc xe khách sắp rời thị trấn.

tôi đã đuổi , giữa đường bị ô tô tông, đầu chảy rất nhiều máu.

Tôi chỉ làm bản năng – muốn được đi mẹ.

Trong ba năm đầu đời, người duy nhất yêu thương tôi, chỉ có mẹ.

Mẹ đã đặt một xe, quay đầu lại nhìn tôi – khi đang khóc thét trong máu.

Mẹ ngẩn người một chút, rồi rút lại.

Mẹ ôm lấy tôi, định bế tôi xe.

xe khách đã rời bến.

Có người trong làng thị trấn nhận mẹ, tới kéo mẹ lại.

Bố nội đuổi tới, đưa mẹ tôi về lại nhà.

Mẹ bị nhốt rất nhiều ngày, trong căn phòng đen như mực.

Tùy chỉnh
Danh sách chương