Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiết Hoài Tông chua xót như ngậm hoàng , nhưng vẫn chậm rãi nói:
“Thê tử ta, Thẩm thị, từ ngày gả cho ta, phu thê tình thâm, sánh vai sớm tối, đức hạnh toàn vẹn, nghĩa ái sâu dày. Nay ta thân sa tù, mẫu thân ở nhà còn có họ hàng chăm sóc, nhưng nàng tuổi hãy còn xuân xanh. Nếu vì ta mà phí lỡ cả một đời, lòng ta há yên? ta muốn để lại một phong thư, cho phép nàng tái giá. Nguyện nàng tìm được người , giàu sang phú quý, như cá nước, thỏa chí tung hoành.”
24.
Một tờ giấy cho thê tử tái giá, nhẹ tựa lông hồng, vậy mà khi được Lục Thẩm Chu cất trong lòng, lại nặng tựa ngàn cân, đè ép đến nghẹt thở.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi . triều đình, trận tuyết lớn chẳng rõ đã ngừng từ khi nào, chỉ còn lại màn trắng xóa phủ dày mặt trống Đăng Văn, mờ mịt lộ ra những đường vân tang thương cũ kỹ.
Trên nền tuyết, chỗ Thẩm Quan từng đứng vẫn in dấu hai chân nhỏ bé, nông nông mà rõ rệt. Lục Thẩm Chu cúi người, đưa tay phủi qua, tức thì tuyết mềm mịn liền tràn xuống, lấp đi dấu tích ấy, như thể nàng chưa từng tới, chẳng hề để lại một mảy may vết dấu trong nhân gian.
Hắn mím chặt môi. Phật từng nói: “Muốn biết nhân kiếp trước, hãy xem quả kiếp này; muốn biết quả kiếp sau, hãy xem nhân kiếp này.”
Một niệm sân hận khởi, tám vạn cửa chướng ngại mở ra.
Ngày hắn đốt chiếc túi thơm, đã ngỡ như thiêu đi mọi vướng bận trong tâm. Vậy mà nay, chỉ vì một phong thư cho thê tử tái giá, si niệm lại cuộn dâng, sinh sôi chẳng dứt.
Hắn và Thẩm Quan, vốn dĩ kiếp trước là phu thê cầm sắt hòa minh, bạc đầu tương thủ. Nào một niệm hiểu lầm, hóa thành oán hận, trong cơn giận dữ mà đoạn tuyệt tình nghĩa.
Trời cho cơ hội lại, hắn vốn có thể bù đắp, một lần nữa kết duyên cùng nàng. Thế nhưng chỉ vì một niệm lầm, lại lỡ thêm một đời.
Hắn từng cho rằng nàng đã là thê tử của kẻ khác, bản thân lại mang thân phận Ngự sử Trung thừa, sao có thể nhẫn tâm đoạt thê tử của người khác?
Không , Tiết Hoài Tông lại tự tay viết thư cho thê tử tái giá. Một khi lá thư này vào tay Thẩm Quan, nàng từ đó sẽ không còn là Tiết phu nhân, mà chỉ còn là chính nàng.
Hắn, Lục Thẩm Chu, sẽ có cơ hội níu lấy nàng một lần nữa, bù đắp tất cả lỗi lầm, khiến thời gian quay về khởi điểm, bắt đầu lại từ đầu.
Hắn siết chặt phong thư trong tay áo, chẳng vội đến Tiết phủ, mà truyền lệnh cho phu xe quay đầu, đưa hắn trở về Định Quốc Công phủ.
Một đêm ấy, Thẩm Quan thao thức chẳng yên, mắt đỏ hoe vì mòn mỏi đợi tin tức của Tiết Hoài Tông, nhưng đến cùng vẫn là vô vọng.
Mãi tận sáng sớm hôm sau, mới có người của Lục Thẩm Chu tới, thưa rằng nơi này không tiện chuyện, thỉnh nàng đến Thiên Phương Lâu mặt.
Thẩm Quan lòng đau đáu lo lắng, không chút nghi , vội chỉnh trang rồi theo hẹn. Chạng vạng, nàng đặt chân đến Thiên Phương Lâu.
Cả tửu lâu đã được Lục Thẩm Chu bao trọn từ sớm, vắng đến mức một tiếng gió lay rèm cũng vang vọng. Tầng hai, cánh cửa một gian hé, để lộ bóng người ngồi đó.
Nàng bước lên lầu. Trong , Lục Thẩm Chu yên ngồi ngay ngắn, đôi mắt thâm trầm dõi theo dung nhan thanh lệ đang dần hiện ra sau tấm mũ Chiêu .
“Thẩm Quan đến muộn, để hầu gia đợi lâu.”
Thẩm Quan tháo mũ xuống, giữa chân mày còn vương vài giọt mồ hôi, gấp gáp đến mức chẳng kịp lau.
Lục Thẩm Chu nhìn mà tim chấn động. Hắn và nàng, kiếp trước từng có những lần cận kề da thịt.
Đêm động hoa chúc đầu tiên, vì oán hận nàng bày kế hãm hại, hắn cố ý lạnh nhạt, khiến cả một đêm vật lộn mà chẳng lấy một niềm vui.
Về sau, khi Thẩm Quan vào cửa một năm vẫn chưa có thai, dưới bức bách của phu nhân, hắn bất đắc dĩ mới hai lần ghé nàng.
Thẩm Quan chẳng yếu ớt mảnh mai như Liễu Uyển Nhu, mà lành lặn đầy đặn như ngọc, rực rỡ như vầng ráng mai, mềm mại như tơ lụa.
Chính bởi vậy, hắn chỉ kề cận đôi lần đã sinh lòng cảnh giác, sợ bản thân mê đắm mà rơi trọn vào cạm bẫy tình ái.
Từ đó, giữa hai người lại cách mấy tháng dài chẳng hề chung giường.
Nếu không phải vì lần biến cố Lang Vương, hắn rượu say lạc bước vào nàng, thì đến khi hoà ly, e rằng cả hai vẫn chẳng lưu lại chút ký ức ân ái nào.
Mà nay, khi nàng và hắn một lần nữa đối diện, chẳng còn Liễu Uyển Nhu, cũng chẳng còn Tiết Hoài Tông, những hồi ức chôn kín năm nào bỗng trào dâng, dồn dập như thủy triều, khiến hắn nhất thời lời.
Mãi cho đến khi Thẩm Quan dự gọi một tiếng “Hầu gia”, hắn mới hoàn hồn, gật đầu, ra hiệu mời nàng ngồi đối diện.
Trên đã bày sẵn rượu ngon thức quý. Nhưng Thẩm Quan nào có tâm trạng nếm thử, vừa ngồi xuống đã vội hỏi:
“Không biết Hầu gia có Hoài Tông không? Có chuyển lời thiếp nhắn cho chàng không? Hoài Tông trong liệu có được yên ổn? Có điều gì muốn nhờ Hầu gia mang về cho thiếp chăng?”
Lục Thẩm Chu nàng mở miệng ba lần nhắc “Tiết Hoài Tông”, trong lòng dâng tức giận, song cuối cùng vẫn nén lại. Hắn lấy từ tay áo ra phong thư, đặt trước mặt nàng:
“Đây là Tiết Hoài Tông nhờ Bổn hầu chuyển cho nàng. Hắn nói lần này nhập , là ý hắn tự nguyện, chỉ không biết khi nào mới có thể thoát thân, sợ lỡ mất xuân hoa của nàng, mới đích thân viết thư cho thê tử tái giá. Còn về Tiết phu nhân, hắn nhắn đã có tộc nhân chăm sóc, nàng chớ … Thẩm Quan! Nàng làm gì vậy!”
Hắn chưa nói hết lời, đã thấy Thẩm Quan lạnh lùng cầm lấy phong thư, không hề liếc mắt, liền xé vụn thành muôn mảnh, để mặc rơi vãi đầy đất.
Lục Thẩm Chu vừa tức vừa kinh hãi, chẳng màng thất lễ, vội nắm chặt cổ tay nàng, gần như quát lên:
“Chẳng lẽ nàng thư này là giả, Bổn hầu bịa đặt? Tại sao chưa xem đã vội hủy đi?”
Thẩm Quan ngẩng mắt nhìn thẳng hắn, trong ánh mắt bình tĩnh chẳng dậy nổi một gợn sóng:
“Chính bởi thiếp biết, đây đích thực là Hoài Tông tự tay viết, cho … thiếp mới không .”
“Vì sao? Tiết Hoài Tông đã thân vướng đại , Hoàng thượng không truy cứu thì còn may, nếu một khi tra xét, nàng là thê tử của hắn, ắt hẳn là người đầu tiên bị tội lụy, nàng có hiểu không?”
“Thiếp hiểu. Nhưng đã là phu thê, vốn đồng sinh cộng tử, vinh nhục có nhau. Hoài Tông nay sinh tử chưa rõ, thiếp sao có thể chàng, một mình an hưởng yên vui?”
“Phu thê, phu thê! Nàng với Tiết Hoài Tông thành thân chưa đầy hai năm, đã thương hắn sâu nặng đến thế, thậm chí không tiếc cùng hắn đối mặt cái chết? Vậy còn ta thì sao? Ba năm phu thê tình nghĩa giữa ta và nàng, trong mắt nàng… rốt cuộc là gì?”
Một câu trong cơn phẫn nộ, hắn lỡ lời buột miệng, phơi bày bí mật.
Thẩm Quan vậy, chỉ thấy như sấm nổ bên tai. Hắn… sao có thể biết nàng và hắn từng là phu thê ba năm?
Chẳng lẽ, người từ ba năm sau trọng sinh trở lại, không chỉ có một mình nàng… mà còn cả Lục Thẩm Chu?
25.
Khó trách Lục Thẩm Chu có thể làm đến Ngự sử Trung thừa, tránh được vụ án mưu nghịch của Lang Vương, thuận lợi trở thành hồng nhân trước mặt hoàng đế, thì ra đều có nguyên .
Nhưng hắn phát hiện ra lai lịch của nàng từ lúc nào? Là lúc nàng không đến phủ Tĩnh Hầu chúc thọ, hay là lúc nàng thay gả vào nhà họ Tiết, hay là lúc nàng theo Tiết Hoài Tông đến gánh hát xem tạp kịch?
Những suy rối bời, như những sợi dây tơ mỏng manh, quấn chặt lấy Thẩm Quan. vậy, nàng vẫn cãi lại một câu: “Thiếp… không hiểu Hầu gia đang nói gì!”
Không hiểu? Thông minh như nàng, sao có thể không hiểu?
Lục Thẩm Chu tức quá hóa cười, đè tay Thẩm Quan xuống nói: “Nàng không phải trước mặt bổn hầu giả vờ hồ đồ, năm Đức Quang thứ nhất, nếu ta đến phủ Tĩnh Hầu chúc thọ hầu gia, thì bây giờ người kết thành phu thê chính là ta, chứ không phải nàng và Tiết Hoài Tông! Ta biết trong lòng nàng hận phủ Định Quốc Công đã bạc đãi nàng, nhưng đó đều là hiểu lầm. Thẩm Quan, nàng tin ta, từ nay về sau ta nhất định sẽ không để nàng chịu chút ấm ức nào nữa.”
Nàng tại sao phải hận phủ Định Quốc Công, tại sao phải tin hắn, còn nữa nàng tại sao phải chịu ấm ức?
Thẩm Quan không hiểu nhìn chằm chằm vào Lục Thẩm Chu: “Hầu gia nói ngày đó ta đến phủ Tĩnh Hầu chúc thọ mới có duyên kết thành phu thê, nhưng bây giờ không chỉ thiếp chưa từng đến phủ Tĩnh Hầu chúc thọ hầu gia, mà Hầu gia chẳng phải cũng chưa từng đến sao? Trong lòng Hầu gia đã có quyết định từ đầu, tại sao lại đến tìm thiếp làm gì? Thiếp từ khi gả vào nhà họ Tiết, cùng Tiết Hoài Tông phu thê ân ái, tương kính như tân, đến hôm nay cũng chưa từng hối hận gả cho Tiết Hoài Tông, có ấm ức gì để nói? nữa, thiếp đã có phu , Hầu gia đã có thê tử, hai ta không có bất kỳ mối hệ nào khác, Hầu gia muốn thiếp tin Hầu gia điều gì?”
Đương nhiên là muốn nàng tin hắn…
Lục Thẩm Chu lắp bắp, hắn muốn Thẩm Quan tin hắn sẽ đối xử với nàng bằng chân thành, sẽ yêu thương nàng trọn đời, nhưng hắn biết nàng sẽ không tin.
Kẻ có phu , người có thê tử, ngăn cách giữa họ, không chỉ có một Tiết Hoài Tông!
Nhưng vậy, hắn vẫn không cam lòng.
Lục Thẩm Chu nắm chặt tay, cúi mắt nhìn những mảnh giấy cho thê tử tái giá đã bị Thẩm Quan xé nát, từng chữ từng chữ, chậm rãi nói: “Nếu nàng lo lắng sau khi rời nhà họ Tiết không có nơi nào để đi, bổn hầu có thể sắp xếp cho nàng. Bổn hầu ở ngoại thành có một biệt viện, cảnh trí thanh lịch, có ý vị riêng, được xây dựng theo kiểu vườn Lâm Giang , nàng lớn lên ở Tô Châu, bổn hầu đoán nàng chắc hẳn sẽ thích.”
Hắn có ý gì đây?
Thẩm Quan nhếch môi, nhẹ nhàng mở đôi môi ngọc: “Hầu gia đừng nói là muốn bắt chước Hán Vũ Đế kim ốc tàng kiều?”
Tiếc thay, nàng không phải là Trần A Kiều của Hán Vũ Đế, người chỉ vài lời đã sa vào bẫy, cuối cùng lại bị phế một cách thê lương.
Nàng là Thẩm tam nữ Thẩm Quan, nàng từ nhỏ đã được dạy rằng nữ nhi phải như đại trượng phu, làm người hào kiệt, chết cũng làm quỷ anh hùng.
Lục Thẩm Chu muốn nuôi nàng làm ngoại thất, cũng quá coi thường nàng rồi.
“Hầu gia hôm qua chịu ra tay giúp đỡ, thay thiếp vào Hoài Tông một lần, thiếp vô cùng cảm kích, nếu Hầu gia muốn thiếp báo đáp, thiếp có kết cỏ ngậm vành, cũng sẽ báo đáp ơn tình của Hầu gia. Nhưng nếu Hầu gia muốn thiếp hòa ly với Hoài Tông, làm ngoại thất của Hầu gia, xin thứ lỗi cho Thẩm Quan vạn lần không thể tuân mệnh.”
Thẩm Quan đã biết mục đích hôm nay của Lục Thẩm Chu không phải là để cứu Tiết Hoài Tông, mà là để đưa cho nàng thư cho thê tử tái giá, nàng cũng không phải dây dưa với hắn nữa, thế là đứng dậy đi.
Lục Thẩm Chu không nàng lại cứng đầu như vậy, trong lòng không khỏi vừa yêu vừa hận nàng, vừa yêu phẩm cách cao ngạo không ham quyền quý của nàng, lại vừa hận nàng đối với quá khứ không chút lưu luyến, không kìm được gọi nàng lại từ phía sau: “Nàng muốn bổn hầu làm gì mới chịu rời khỏi Tiết Hoài Tông? Làm thế nào, hai ta mới có thể trở lại như xưa?”
Thẩm Quan im đứng hồi lâu, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Hầu gia rồi, hai ta từ ngày yến tiệc mừng thọ ở phủ Tĩnh Hầu, đã không thể trở lại như xưa nữa. Hầu gia hôm nay mời thiếp đến, nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là trong lòng không cam tâm mà thôi. Nếu người thê tử mà Hầu gia cưới hôm nay phẩm hạnh dung mạo đều xuất , quản lý gia đình có đạo, không từng làm Hầu gia phiền lòng; nếu Quốc Công phu nhân tai thính mắt tinh, thông minh sáng suốt, không từng để nhà họ Ngô lụy đến phủ Định Quốc Công; nếu Lục tiểu thư đức hạnh vẹn toàn, tú ngoại tuệ trung, không từng ở trong yến tiệc gây ra bê bối, Hầu gia hôm nay còn nhớ đến thiếp không? Còn đối với thiếp quyến luyến không rời không? Chuyện đời như cờ, một nước đi đúng thì cả cờ , một nước đi cả cờ đều thua, đánh cờ không hối hận, đời người cũng vậy! Những lời Hầu gia vừa nói, thiếp coi như chưa từng qua, sau này xin Hầu gia hãy thận trọng lời nói!”
Một nước đi , cả cờ đều thua? Cho , từ ngày hắn không đến phủ Tĩnh Hầu, đã là hết rồi sao?
Lục Thẩm Chu bị Thẩm Quan một phen nói cho sững sờ, mãi đến khi bóng dáng Thẩm Quan biến mất không thấy, hắn mới hiểu ra, Thẩm Quan rốt cuộc đã nói ở đâu. Hắn quả thực là trong lòng không cam tâm, nhưng không phải là vì cưới thê tử không hiền, mẫu thân không hiền, muội muội không hiền, mà là vì hắn thích nàng.
lại cũng thật nực cười, kiếp trước khi nàng là thê tử chính thức của hắn, hắn không thèm liếc nhìn nàng một cái. Bây giờ nàng là thê tử của người khác, hắn lại yêu nàng đến mức không thể tự thoát ra được.
hai mươi năm nay, hắn từ nhỏ đã là muốn gì, thì phải có được thứ đó. Lúc phụ thân hắn còn , thứ hắn muốn liền phụ thân trao cho. Lúc phụ thân hắn không còn, muốn gì, hắn liền chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bây giờ công danh lợi lộc, hắn đều có thể dễ dàng có được, duy chỉ có một Thẩm Quan, cầu không được, yêu không thể, thoát không ra.
Khổ nỗi hắn lại không nỡ buông tay, chìm đắm đến cuối cùng, chỉ còn lại một nỗi niềm quấn quýt trong lòng: Thẩm Quan, hắn quyết phải có được!
“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”
Lục Thẩm Chu đến đây, vội vàng xuống lầu, gọi tùy tùng đi dắt ngựa đến, vung roi ngựa, lại một mình một ngựa phi thẳng theo hướng Thẩm Quan đã rời đi.
Ngày đông ngắn, lúc Thẩm Quan ra khỏi Thiên Phương Lâu, mặt trời còn đang lặn dần sau núi phía tây, nào người còn chưa đi hết con phố dài, hoàng hôn đã buông xuống khắp chân trời. Cộng thêm hôm qua mới có tuyết lớn, sợ đêm khuya khó đi, nàng liền dùng tay che mũ Chiêu , vội vàng trở về.
Người đi đường dần thưa thớt, nàng đi đến cuối phố, đang định mua một chiếc đèn lồng để soi đường về, thì thấy phía sau một trận ngựa hí vang, nàng chưa kịp quay đầu lại, đã bị người ta ôm ngang eo lên, đặt lên lưng ngựa.
“Lục hầu gia?”
Thẩm Quan sau khi kinh hãi tỉnh táo lại, vừa thấy là Lục Thẩm Chu đã bắt cóc mình, nàng vừa tức vừa vội, không ngừng kéo cánh tay hắn đang vòng qua eo mình, “Lục hầu gia, nữ thụ thụ bất thân, ngài đang làm gì vậy, mau thả ta xuống! thấy không, thả ta xuống! Lục Thẩm Chu!”
26.
Lục Thẩm Chu mím chặt môi, mặc cho nàng véo tay mình đến chảy máu, cũng không nới lỏng nửa phần. Một mạch thúc ngựa quất roi, đi thẳng vào chốn hoang vu không người ở ngoại ô kinh thành, Thẩm Quan mới nhận ra, hướng hắn đi lại chính là nhà họ Tiết.
“Ngươi… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thẩm Quan cùng hắn làm phu thê ba năm, đã từng thấy lạnh lùng vô tình của hắn, cũng từng thấy bạc tình bạc nghĩa của hắn, duy chỉ chưa từng thấy hắn điên cuồng như hôm nay.
Lục Thẩm Chu thấy xung quanh vắng , mới từ từ nới lỏng dây cương trong tay, mặc cho ngựa tự mình đi về phía trước, từ phía sau Thẩm Quan mở miệng nói: “Nàng vừa nãy có một câu nói rồi, bất luận hôm nay bổn hầu cưới ai, đều không quan đến tấm lòng của bổn hầu đối với nàng. Nếu như nàng nói, trên đời bất kỳ nữ tử nào chỉ hiền thục Liễu Uyển Nhu, sáng suốt mẫu thân ta, thông minh muội muội ta, bổn hầu liền sẽ nắm chặt không buông, vậy nàng coi bổn hầu là gì?”
Lẽ nào không phải sao?
Thẩm Quan bị hắn ôm trước người, không thể thoát ra, lại không dám quá gần, chỉ đành cứng người đáp lại: “Thiếp đã nói rõ với Hầu gia rồi, trừ khi chết, nếu không thiếp và Tiết Hoài Tông sẽ không chia lìa, tấm lòng của Hầu gia e rằng sẽ đổ sông đổ bể.”
“Hừ, hay cho một chữ chết!”
Lục Thẩm Chu cười lạnh, nụ cười kéo dài tục. Khi thân phận hai người đã rõ ràng, hắn nói chuyện cũng chẳng còn mấy giữ kẽ.
“Nàng và bổn hầu lại, ban đầu không muốn gả cho bổn hầu, lại nhất quyết gả vào nhà họ Tiết. Nếu chỉ muốn cùng Tiết Hoài Tông những ngày yên ổn, sao nàng không nói cho hắn biết chuyện ba năm qua? Sao không khuyên hắn, không được chống đối chính sách mới, không được chọc giận thánh thượng?”
“Hầu gia sao biết thiếp chưa từng nói với Hoài Tông?”
Thẩm Quan nghiêng mắt:
“Thiếp đã nói với hắn rồi. Làm sao để tránh Lang Vương, làm sao không dính líu đến vương công, làm sao đối phó chính sách mới… những chuyện lớn nhỏ trong ba năm, chỉ thiếp nhớ, thiếp đều đã nói với hắn. Nhưng Hoài Tông là phu của thiếp, không phải con rối của thiếp. Hắn làm quan trong triều với lý tưởng hoài bão của riêng mình, sao có thể vì một hai lời thiếp nói mà dễ dàng từ ?”
Vậy , Tiết Hoài Tông trong khi biết rõ chính sách mới là thánh thượng đề ra, vẫn liều mình can gián vì ân sư? Kẻ suy hồ đồ như vậy mà vẫn đỗ tiến sĩ…
Lục Thẩm Chu im , một lát sau mới tiếp tục:
“Bổn hầu với Tiết Hoài Tông không hứng thú, con người hắn thế nào, bổn hầu cũng không muốn tìm hiểu. Bổn hầu chỉ muốn hỏi nàng một điều: nàng có muốn cứu Tiết Hoài Tông ra không?”
Thẩm Quan tất nhiên muốn cứu Tiết Hoài Tông. Nếu không, sao lúc cầu cứu vô vọng lại phải hắn?
Nàng biết hắn không vô cớ nói ra lời này, liền cân nhắc đáp:
“Thiếp đương nhiên muốn cứu phu ra, nhưng nếu vì cứu hắn mà làm chuyện nhục nhã, thiếp Hoài Tông cũng không muốn thiếp làm vậy.”
“Gả cho bổn hầu làm chính thê, sao lại là làm chuyện nhục nhã?”
Lục Thẩm Chu vỗ lưng ngựa, nhàn nhạt nói, làm Thẩm Quan càng khó tin:
“Nếu thiếp nhớ không lầm, Hầu gia ở phủ Định Quốc Công đã có thê tử.”
Chẳng lẽ hắn muốn bắt chước tiền lệ, Liễu Uyển Nhu, rồi cưới nàng?
Nhưng Liễu Uyển Nhu vào phủ hai năm nay chưa từng có lỗi gì, lại là cháu gái Quốc Công phu nhân của phủ Định Quốc Công, làm sao Quốc Công phu nhân đồng ý thê tử?
Không , Lục Thẩm Chu lại không nói thê tử, mà chỉ bảo:
“Phong tục bình thê ở tiền triều rất thịnh hành. Đến bản triều tuy ít thấy, nhưng không phải không có. Nàng không muốn ở biệt viện, bổn hầu sẽ không để nàng chịu ấm ức. Sau khi rời nhà họ Tiết, bổn hầu sẽ sắp xếp cho nàng một thân phận khác, với danh nghĩa chính thê gả vào phủ Định Quốc Công. Sau này, bất luận là nhà họ Tiết hay họ Thẩm, đều không quan đến nàng, nàng cũng không phải lo sau khi tái giá sẽ mang phiền phức cho hai nhà.”
Thẩm Quan tức giận đến mức nghẹn thở. Khi bình tĩnh lại, nàng gầm lên:
“Hoang đường! Nực cười! Ta, Thẩm Quan, chết cũng không cùng người khác chung phu ! Mau thả ta xuống!”
Nàng giãy giụa, hận không thể nhảy khỏi ngựa ngay, gãy chân gãy tay cũng Lục Thẩm Chu nói năng bậy bạ.
Hắn biết nàng sẽ phản ứng như vậy, nhưng không vội. Một tay kẹp chặt eo nàng, tự mình nói tiếp:
“Bổn hầu biết nàng không sợ chết, cũng biết Tiết Hoài Tông không sợ chết. Nhưng Thẩm Quan, nàng có đến không? Nhà họ Tiết chỉ có Tiết Hoài Tông là nhi tử, nàng và hắn thành hôn hai năm, chưa từng có thai. Nếu Tiết Hoài Tông chết, dòng dõi nhà họ Tiết sẽ tuyệt tự. Nàng có nhẫn tâm trơ mắt nhìn Hoài Tông chết không nơi chôn cất, nhìn nhà họ Tiết không người nối dõi? Nhẫn tâm nhìn Tiết phu nhân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”
Không, nàng không thể nhẫn tâm. Nhưng nàng… nàng cũng không thể…
Thẩm Quan im , thân hình giãy giụa như bị băng tuyết đóng cứng, chẳng thể cử động.
Lục Thẩm Chu thấy nàng im , càng dụ dỗ:
“Thay vì đi cầu xin những đại nhân vô dụng ở Hộ bộ, chi bằng cầu xin bổn hầu.”
Hắn là hồng nhân trước mặt hoàng đế, lại là Ngự sử Trung thừa. Chuyện các đại nhân Hộ bộ không làm được, với hắn chỉ là vài lời. Chỉ Thẩm Quan gật đầu, xúc phạm hoàng thượng, hắn cũng sẽ bảo vệ Tiết Hoài Tông ra .
Thẩm Quan biết ý tứ hắn, nhưng để cứu Hoài Tông, nàng phải hy sinh bản thân. Cắn chặt môi, nàng lần đầu nhận ra quyền thế mà mình chưa từng để tâm, lại bức bách người khác đến thế.
Lục Thẩm Chu đã nói hết, không ép nàng trả lời ngay. Nhìn không xa là nhà họ Tiết, tiểu nha hoàn cầm đèn lồng đợi dưới mái hiên. Hắn siết dây cương, để nàng xuống ngựa, cúi mắt nhìn:
“Đêm khuya đường trơn, bổn hầu tạm đưa nàng đến đây. Những lời nói hôm nay đã nói xong, xin phu nhân về suy kỹ. Nếu thông, ba ngày sau, bổn hầu ở Thiên Phương Lâu chờ tin của phu nhân.”
Nói xong, hắn kẹp chặt lưng ngựa, như gió cuốn, biến mất trong đêm tối.
Thẩm Quan đứng mờ mịt, xung quanh là màu đen vô tận, chẳng thấy lối ra, cũng chẳng thấy ánh sáng.
27.
Thẩm Quan đội gió đêm, khó khăn về đến nhà, tiểu nha hoàn dưới hiên không biết đã đứng đó đợi bao lâu, đã sớm rét đến run rẩy, nhưng vẫn phải thấy nàng mới chịu yên tâm, vội vàng kéo nàng vào cửa uống trà gừng.
Trong Tiết phu nhân cũng chưa ngủ, chỉ là vì bệnh tim, không thể ở đợi lâu, lúc này thấy động tĩnh, vội mở cửa ra đón, nói với Thẩm Quan: “Tức phụ về rồi à? Có tin tức gì của Hoài Tông không, có nói nó bao giờ mới ra không?”
Thẩm Quan không dám nói thật với Tiết phu nhân, liền đi nhanh hai bước, đỡ bà về nói: “Con trước đó đã nói với mẫu thân về vị Định Bắc Hầu đó, hắn đã vào thăm Hoài Tông rồi, hiện tại Hoài Tông vẫn chưa có gì đáng ngại, mọi chuyện đều , xin mẫu thân hãy yên tâm.”
Mọi chuyện đều , cũng vẫn còn ở trong , thì có thể đến đâu chứ?
Tiết phu nhân không phải là dân quê không biết chữ, phu bà từng làm Hộ bộ Thị lang, bà làm Thị lang phu nhân những năm đó, cũng từng biết chuyện chính , cũng từng vào cung thiên nhan, sao có thể không biết lợi hại của cơn giận của thiên tử? Thẩm Quan nói như vậy, e cũng chỉ là để an ủi bà mà thôi.
Tiết phu nhân trong lòng hoang mang, nắm tay Thẩm Quan về , thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt không còn long lanh như xưa, chắc hẳn mấy ngày nay nàng cũng không yên.
Tiết phu nhân thương yêu vuốt ve khuôn mặt Thẩm Quan, chạm vào da thịt lạnh buốt thấu xương, bà không khỏi rơi lệ: “Mấy ngày nay khổ cho con rồi, nếu nhi tử ta có thể ra , sau này ta nhất định không để nó bạc đãi con. Nếu nhi tử ta không ra được, con ngoan, con còn trẻ, không phải cùng nhà họ Tiết ta cô đơn đến già, ta sẽ làm chủ cho con ra đi, để con tìm một gia đình khác mà gả.”
“Mẫu thân…”
Thẩm Quan cũng theo bà mà rơi lệ, nàng kiếp trước đã tích được bao nhiêu phúc đức, kiếp này mới có thể được mẫu tử nhà họ Tiết đối xử với mình như vậy.
Một Tiết Hoài Tông đã viết cho nàng thư cho thê tử tái giá chưa đủ, ngay cả bà bà cũng lo lắng cho tương lai của nàng. Nàng sao có thể nhẫn tâm nhìn Hoài Tông đi đến cái chết chứ?
Thẩm Quan nhào vào lòng Tiết phu nhân chỉ muốn khóc một trận, nàng từ nhỏ đã mất phụ mẫu, đã lâu không cảm nhận được ấm áp của gia đình, bây giờ mẫu tử nhà họ Tiết đã cho nàng một gia đình, điều nàng có thể báo đáp cũng chỉ có cứu Hoài Tông ra , liền nghẹn ngào an ủi Tiết phu nhân: “Mẫu thân, Hoài Tông hắn sẽ về mà, mẫu thân tin con, không lâu nữa hắn sẽ về thôi.”
“Được, được, ta tin con, ta tin.”
Tiết phu nhân vuốt ve mái tóc của Thẩm Quan, chỉ tưởng nàng chẳng qua là để cho mình một chút hy vọng, nào biết trong lòng Thẩm Quan đã sớm có kế hoạch khác.
Tháng Chạp đã qua, trong triều được nghỉ đông, trên dưới phủ Định Quốc Công đều tưởng Hầu gia của họ đã rảnh rỗi, chắc chắn sẽ chỉnh đốn lại việc nhà, nhưng mấy vị quản gia lại không mấy khi thấy bóng dáng Lục Thẩm Chu, chỉ thấy tùy tùng thân cận của hắn mỗi ngày chạy ra chạy vào, một ngày phải ra ba năm chuyến.
Mọi người trong lòng ngạc nhiên, không biết chủ tớ họ đang chơi trò gì, bên kia tùy tùng lại chạy về, vào cửa thở hổn hển, mới nói với Lục Thẩm Chu: “Hầu… Hầu gia, Tiết phu nhân đó đã đến Thiên Phương Lâu rồi.”
“Nàng quả nhiên đã đến!”