Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 1

Ta là một thứ nữ, di nương của ta xinh đẹp, khéo léo trong việc lòng phụ thân, cũng coi như có bản lĩnh.

Chính thất xuất thân danh môn thế gia, xưa nay không thèm làm khó đám thiếp thất, mười mấy qua cuộc sống cũng tạm coi là bình ổn.

Sau lễ cập kê, gia đình định hôn sự cho ta tử của quan Gián nghị đại phu. Hắn tên là Hà Huy, là bằng hữu thân thiết của huynh ta.

Ta từng gặp qua hắn, là người ôn hòa, nhã nhặn.

Di nương sau một phen tính toán hôn sự này có thành, ta đương nhiên gật đầu.

Hôn kỳ định vào mùa xuân sau, di nương mừng rỡ bắt chuẩn bị hồi môn cho ta.

bà có được cũng ngân tiền tích góp từ phần bạc hàng tháng và ít tiền riêng do phụ thân cho, dù dốc hết cho ta cũng chẳng được là bao.

Di nương lén thì thầm ta: “Như Nhi, phụ lòng con rồi.”

bà có gì là phụ ta đâu?

Dưới gối bà có mỗi ta, chẳng phải không sinh, mà là khi sinh ta xong để hiện lòng trung thành phu nhân, bà đã tự uống thuốc đoạn tử tuyệt tôn.

Sau khi vào , phụ thân lui tới viện của chúng ta, chẳng bao lâu bà đã mang thai. Đám hạ nhân vậy theo gió bẻ lái, tranh nhau lòng.

Ngay cả nha hoàn cạnh, bụng bà đã tròn vo, còn dám trước chính thất gọi bà là “Như phu nhân”.

Di nương hoảng sợ chân mềm nhũn, may mắn thay phu nhân không chấp nhặt, còn dịu dàng bảo bà an tâm dưỡng thai.

Phu nhân khoan rộng lượng, song di nương chẳng không điều. mãn cữ, tự mình uống chén thuốc tuyệt , coi như đáp lại tấm lòng của phu nhân.

Di nương vốn chẳng hiểu sâu chuyện viện tranh đấu, bà cho rằng muốn báo đáp thì nên để người yên tâm, có một mình ta là đủ rồi.

di nương đâu , nhà mẹ đẻ của phu nhân hiển hách tột đỉnh, dẫu có sinh cả một đàn cũng chẳng lay chuyển được địa vị của người.

Ta gối đầu lên đùi bà, nắm chặt: “A nương đừng lời ngốc nghếch, người là mẫu thân tốt nhất thiên hạ, chẳng có gì là có lỗi ta cả. Nếu người còn thế nữa, ta sẽ giận đó.”

Trước đây bà không cho ta gọi là “a nương”, lần này lại không trách mắng, trong mắt còn ánh lên lệ quang lấp lánh.

Di nương xoa nhẹ ta: “Như Nhi lớn rồi, sắp thành thân rồi.”

2

Song, áo cưới còn chưa kịp thêu xong, hoàng nương nương trong cung đã đột ngột băng hà.

Hoàng ấy chính là của ta.

Tâm phúc đi theo từ khi xuất giá trở báo tin, gia nhân trong lập tức dẫn người chạy thẳng viện của phu nhân.

nghe hung tin, phu nhân kịp thốt mấy tiếng “ lại thế…” hôn mê bất tỉnh.

Phụ thân đang trực nơi công đường, nghe tin lập tức cáo quan .

Khi người trở , trong đã giăng đầy bạch lăng, trắng xóa một mảnh tiêu điều.

Phu nhân mơ màng tỉnh lại, giường vây quanh một đám người — phụ thân, di nương, huynh , còn ta thì quỳ nơi góc giường, nước mắt đầm đìa, không phải làm .

Phu nhân mang theo tia hy vọng mỏng manh, lại hỏi phụ thân một lần nữa: “A Dung… Hoàng nương nương, sự là…”

Phụ thân bước tới, ôm thân người run rẩy của nàng, nhẹ giọng đáp: “A Dung đã đi rồi.”

Phu nhân thân mình run lẩy bẩy, vùi vào lòng phụ thân bật khóc. Di nương kéo ta lặng lẽ lui ra ngoài.

ra cửa, di nương đã lau nước mắt không ngừng: “Đại tiểu thư còn trẻ như thế, lại đột ngột như vậy… Cái chốn hoàng cung ấy, đúng là hang hùm miệng sói, nuốt người không chừa xương.”

khóc lẩm bẩm: “Thái tử điện hạ Cửu công chúa tuổi còn nhỏ như vậy, chẳng có mẫu thân cạnh, sau này làm sống cho phải…”

Càng càng đau lòng, lệ tuôn không dứt: “Phu nhân vì đại tiểu thư mà một hạt cơm, một ngụm nước cũng không vào, ta vào trù phòng xem có nấu món gì cho người ăn một .”

Ta theo di nương vào bếp bận rộn, hầm một chén yến sào, làm vài món ăn thanh đạm rồi bưng tới.

Phu nhân tựa mình vào đầu giường, chúng ta thì khẽ gọi vào.

Người vuốt má ta, thở dài: “Nhìn A Như , như được bóng dáng của nương nương xưa. Nàng ấy cũng thích làm ít món ngon cho người trong nhà, đặc biệt là bánh hoa mai, làm rất ngon.”

Nỗi bi thương và hoài niệm luân chuyển trên gương phu nhân, cuối hóa thành một hàng lệ dài rơi xuống má.

Ta trong lòng chua xót, nắm người: “ nhất định cũng không muốn mẫu thân thương tâm vậy. sau nào con cũng người.”

“Đúng là một đứa bé hiểu chuyện… Mẫu thân không , những sau này, con hãy ở Di nương nhiều hơn.”

Di nương dâng bát yến sào lên, khẽ : “Phu nhân nếm một thôi, cứ coi như là vì đại tiểu thư.”

Phu nhân siết chặt rồi lại buông lơi ta, chậm rãi cầm bát, nước mắt, nuốt từng thìa xuống bụng.

3

Tàng lễ của xong, ta di nương lại tiếp tục may áo cưới.

Hôm ấy, phụ thân trở , vẻ không còn ôn hòa như thường, thần sắc ngập ngừng, lòng dạ rối bời.

Di nương nhìn ra điểm khác thường, song không hỏi, lặng lẽ đợi phụ thân mở lời.

Sau bữa cơm tối, di nương sai ta ra ngoài tiểu nha hoàn đùa chơi.

Phụ thân ngồi nơi Như tháp, đắn đo lựa lời: “A Như thông tuệ, mấy nay càng lớn càng giống nương nương xưa, trong lòng ta… muôn phần cảm khái…”

Di nương cắt lời phụ thân:
“Chủ quân có gì cứ thẳng, hà tất phải thiếp vòng vo nơi đây?”

Phụ thân khẽ ho một tiếng:
“Ta tính đưa Như Nhi nhập cung làm bạn long nhan, mấy tới nàng cũng chuẩn bị ít nhiều cho con bé.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương