Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5q08Josy8T

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Huynh ấy ngẩn ra, gãi cằm nghĩ ngợi, đó gật , hỏi ta cái này mua ở đâu.
ra huynh ấy chuyển đến trấn Trường Nam, ngoài tiệm nhỏ này cái ao chẳng có thứ gì cả.
Thế ta dẫn huynh ấy qua bảy tám phố, cuối cùng rẽ cữu công.
Từ xa, ta đã lớn tiếng gọi:
“Cữu công ơi! Có người muốn mua này!”
Cữu công đang chống gậy, vừa cười tủm tỉm vừa ra, trêu ta:
“Tần Khoai, có phải lại muốn lừa ta ? Ta mắc bẫy đâu nhé!”
Sợ mất mặt Tống Chí, ta vội thanh minh:
“Lần này thật! Có người muốn mua thật mà!”
09
, ta nhiệt tình giới thiệu đủ thứ đồ đan bằng : nào sàng , , chổi …
Cữu công vừa hút tẩu thuốc lào, vừa híp mắt hỏi:
“Nghe giọng điệu tiểu tử, có vẻ phải người bản địa nhỉ?”
vùng này, cữu công ta người có nghề đan giỏi nhất, mười dặm tám thôn chẳng ai biết.
Tống Chí vừa chọn đồ, vừa đáp:
“Lão gia tử, cháu vốn ở kinh thành, chẳng may gặp nạn nên hai tháng dọn đến đây.”
Cữu công ta kéo dài giọng “ồ” một tiếng, liếc đôi trắng trẻo Tống Chí, nhả ra mấy hơi khói, hai người nói chuyện phiếm về hội đèn tối qua, lại bàn tới phiên chợ năm ngày một lần trấn.
khi trò chuyện xong, dường như Tống Chí đã hiểu ra điều gì đó, bèn chắp hành lễ một cách nho nhã, liên tục cảm ơn.
Cữu công phất , đặt điếu thuốc lào , chất một đống mảnh vụn nhỏ ta:
“Mang về cho mẹ làm củi nhóm lò.”
“Nhưng phải núi đào hành dại, tìm nấm Tiểu Tống ca !” Ta lập tức giơ che miệng lại.
Ai ngờ lại bị cữu công trán một cái rõ đau:
“Xuân này mưa được mấy trận, đâu ra nấm hành dại! Đợi chúng mọc , ta sẽ gọi .”
Tống Chí ta bất lực lắc , quay sang nói cữu công:
“Lão gia tử, hôm nay cháu cũng rảnh rỗi, để cháu giúp Tần Khoai mang mớ vụn này về.”
Nói , huynh ấy ấy liền xếp đầy vụn chiếc mua, cầm cuốc nhỏ ta, lại hướng cữu công hành lễ cảm tạ một lần , đó rời .
*
Lúc này, sương mù buổi sớm đã tan, trên trời lộ ra vầng dương nhàn nhạt.
Tiếng lục lạc bò leng keng vang vọng, ruộng nước lác đác vài nòng nọc bơi lội, những cánh đồng cũng đã phủ kín sắc vàng hoa cải dầu.
Ta cúi bụi cỏ ven đường, nhanh nhẹn nhổ mấy cọng lông châm (một loại rau dại ăn được), xoay người nhét Tống Chí:
“Cái này ngon lắm! Huynh nếm thử !”
Thấy huynh ấy biết ăn thế nào, ta bèn giúp huynh ấy lột lớp vỏ xanh bên ngoài, đưa phần ruột trắng mềm, hơi ngọt miệng huynh ấy.
biểu cảm ngơ ngác huynh ấy, ta lại giật cuốc nhỏ, bảo huynh ấy nắm ta, mình đứng ở mép đường, vươn dài người ra, cẩn thận móc một nhánh cây gai đầy gai nhọn, bẻ phần thân non phía trên.
“Cái này cũng ăn được sao?” Tống Chí tròn mắt, hiếm khi lộ ra vẻ trẻ như vậy.
Ta gật , thuần thục phủi sạch lớp vỏ có gai, để lộ phần lõi xanh non mướt bên :
“Mẹ muội từng dùng nó làm món trộn lạnh đấy!”
Tống Chí ăn rất nghiêm túc, lại cẩn thận, khiến ta mà thấy buồn cười, bèn hào phóng kể cho huynh ấy nghe về những hương vị độc đáo núi.
“ tiết Thanh Minh, cây chè dầu sẽ mọc ra các loại lá trà nhiều màu sắc, lá trà búp, măng non vừa nhú dùng để xào thịt muối ngon nhất!”
“ , dưới chân muội có một loại quả mọc sát đất, gọi xà bôi, ăn sẽ đau bụng rã ruột! Đợi thêm một thời gian , có thể hái ngải cứu làm bánh thanh đoàn, nấu cơm xã…”
quanh có ai, ta liền vẫy bảo huynh ấy ngồi xổm , ghé sát tai huynh ấy thầm:
“Ở núi có một chỗ, có rất nhiều dâu dại trắng, muội chưa nói Cẩu Đản đâu! Đợi chúng chín, muội dẫn huynh hái!”
biết vì sao, rõ ràng Tống Chí đang cười, nhưng mắt lại có chút ánh nước lấp lánh, huynh ấy gật thật mạnh:
“Ừ!”
10
hạ năm ta mười hai tuổi, trời ẩm ướt oi bức.
Giống như những năm , cha tranh thủ một ngày nắng ráo mùa mưa, vác thang trèo mái để sửa lại ngói.
Ông lật từng viên ngói kiểm tra cẩn thận, ném những mảnh vỡ, quét sạch bụi bẩn thay ngói .
Ta Khoai Tây chạy quanh , vừa nhắc cha coi chừng có người ngang qua, vừa nhắc người đường chú ý trên có nguy hiểm.
Đến khi sửa xong ngói, cũng lúc bắt vụ cấy lúa.
Mẹ ta thường hẹn hai, ba ngày Vân thẩm, Chu bá Tống Chí, nhờ họ đến ruộng giúp đỡ.