Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDWMIU6E

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhoáng một cái đã mấy năm trôi qua, Tống Chí cũng đã quen thuộc với cách sinh sống ở trấn Trường Nam.
Mặc dù tôm càng là món ngon lạ miệng, nhưng nơi này đâu có nhiều nhà giàu như ở kinh thành, món ấy suy cùng chỉ là thứ vui miệng.
Nhờ có cữu công nhắc nhở, Tống Chí quyết định chỉ bán tôm càng vào dịp lễ hoặc phiên chợ, ngày thường nấu mấy món bình dân hơn, chủ yếu là mì sợi hoành thánh.
Ngoài ra, huynh ấy theo ta núi tìm đặc sản đem bán thương nhân rong, lúc nông nhàn thuê, viết thư, đọc thư kiếm sống.
Nhờ vậy mà người núi ai cũng biết huynh ấy là người thật thà, chịu khó, mỗi vào chợ đều sẵn sàng bỏ ra , ba văn tiền ghé vào tiệm nhỏ huynh ấy mì hoặc hoành thánh.
*
Tất nhiên, cũng phải một thời gian thân quen ta mới biết được, tiếng ho dai dẳng lầu chính là mẹ huynh ấy — Mai nương.
Mai nương vốn có dung mạo xinh đẹp, nhưng thân thể yếu ớt, mỗi năm có hơn nửa thời gian nằm liệt giường, những ngày cũng chỉ quẩn quanh quán trọ, rất ít ra ngoài.
Chỉ có mồng Một rằm hàng tháng, bà mới rủ mẹ ta cùng chùa bái Phật.
Dù vậy, tay nghề nấu ủ rượu bà rất tuyệt vời, ngay cả cữu công – một kẻ ham rượu nổi tiếng – cũng phải tấm tắc khen ngớt.
Lần này, Tống Chí nhà ta giúp việc, mang theo một vò rượu mai xanh biếu cha ta nữa.
11
Bình thường ta cũng siêng năng, nhưng duy chỉ có một việc bao giờ dám – đó là ruộng cấy lúa.
Chẳng phải ta lười biếng, mà là vì bùn kia có đỉa bơi tới bơi lui, khiến ta chỉ cần đứng bờ ruộng thôi cũng đã run rẩy, mềm nhũn, sợ lỡ trượt sẽ rơi tòm .
Vậy nên mỗi vụ cấy, ta đảm nhận nhiệm vụ ném mạ ruộng mọi người lo việc nấu cơm.
*
Vân thẩm thấy ta cứ luôn len lén nhìn phía Tống Chí, bèn vốc một vốc tạt vào mẹ ta, rồi nháy ra hiệu, bĩu môi hướng ta.
Chu bá lau bùn cằm, nửa đùa nửa ghen tị nói:
“Nhà ta cũng có một đứa con trai to khỏe đấy nhé!”
Nhưng ta nào có nghe họ nói gì, cứ dán chặt vào đôi Tống Chí, sợ rằng bên cạnh huynh ấy có con đỉa đáng sợ nào đó.
Bỗng ta giật mình kêu :
“Tiểu Tống ca! huynh chảy m.á.u rồi!”
Ta hốt hoảng gọi huynh ấy bờ, bảo huynh ấy vén ống quần , đó dùng tay đập mạnh vào chỗ bị đỉa bám chặt da.
nó chịu nhả ra rơi , ta mới bàng hoàng nhận ra mình gì.
Chỉ thiếu chút nữa là ta tối sầm, nhũn ra, may mà Tống Chí kịp thời đỡ lấy eo ta, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn muội, Tiểu Khoai.”
Ngước , ta liền đối diện với đôi con ngươi đen láy, sáng rực huynh ấy, cả đôi tai đang đỏ bừng nữa.
Mặt ta cũng chợt nóng bừng, tim đập rộn ràng.
Ta luống cuống lấy tay áo lau vệt bùn má huynh ấy, lắp bắp hỏi:
“Huynh… khát, khát ? muội lấy huynh uống.”
Tống Chí thoáng ngơ ngác, đó vội buông tay , cũng lắp bắp đáp :
“Hình như… có hơi khát, phiền muội rồi.”
*
Ta ngoái đầu ba lần, cuối cùng cũng được khe suối mát lành.
Trước tiên, ta bện một nút cỏ nhỏ ném xem dòng chảy có xiết , đó hái chiếc lá tre rộng bản, gấp thành hình cái nhỏ, thổi nhẹ gột sạch bụi bẩn mặt , rồi cẩn thận nhanh chóng quay .
Tống Chí nhận lấy , uống cạn một hơi, đó đỏ mặt tiếp tục việc.
Lúc này, ta mới nhận ra… ruộng lúa có rất nhiều người khác!
Mẹ ta trừng nhìn ta, bảo ta múc thêm một suối lành, mát lạnh bà.
Vân thẩm cười mức ta chỉ muốn có một cái lỗ chui , ta vội vàng nói:
“Con nấu cơm trưa đây!”
Quẹo qua khúc cua nhỏ, ta vẫn nghe thấy tiếng Chu bá cười đùa:
“Hôm nay nhờ có Tiểu Tống ca, chắc chúng ta được gan heo xào rồi!”
12
nhà, ta liền chạy ra vườn rau, cắt một nắm hẹ, đào củ gừng dại (dương hà), chọn mười mấy củ khoai đỏ, gọt sạch vỏ rồi rửa kỹ, sẵn một bên.
đó, ta lôi Khoai Tây đang ngủ say ra khỏi lò, nhét vào đó nắm gai bụi khô, dùng mồi lửa thông dầu nhóm , rồi nhanh chóng đẩy mấy thanh tre khô vào .