Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lửa bén, khói xanh chầm chậm bốc từ chiếc chảo gang lớn, ta nhân lúc đó bỏ vào vài miếng lợn nhỏ, đó đổ phần đã ngâm từ tối qua vào đảo đều.
như vậy có thể tránh để nếp dính bết khi .
Chờ cho tan hết, ta múc ra để riêng, tiếp tục cho thịt muối thái hạt lựu vào xào cho ra , rồi đổ khoai vào đảo sơ. Khi khoai tái, ta mới trút nếp vào, đậy vung lại hầm.
lúc chờ cơm , ta nhanh nhẹn nổi thêm một bếp lửa khác, xào một đĩa trứng chiên hẹ, khoai xào hành dại, rồi thêm một phần gỏi gừng dại trộn.
Ta còn định món sườn om lửa than thì đi chợ , tay còn xách theo một miếng heo.
“Nha đầu, con ngâm củ cải với ớt chua sẵn rồi, vừa hay dùng để xào heo.”
Ông sảng khoái uống một ngụm trà lạnh, ta đầy thắc mắc:
“ con món gì cay lắm à? Sao mặt vậy?”
Ta lập tức nhớ lại lời trêu chọc của Chu bá, mặt lại càng hơn, giậm chân đẩy ông ra ngoài:
“! Cơm hết rồi, mau ra đồng gọi mọi người ăn đi!”
heo rất nhanh, nếu không biết cách sẽ dễ đắng.
Trước đây ta từng vài lần, đều dở tệ, may sao lần này không uổng công muối củ cải ớt chua.
*
khi dọn đũa, xếp bàn ghế ngay ngắn, ta múc ra hai lớn, một dành cho cữu công, một đem sang cho nương.
Khoai Tây cũng có phần riêng, một cơm trộn canh rau cá khô.
Còn chưa bước vào nhà, ta đã nghe thấy tiếng cười của Vân vọng ra:
“Ối chà! Thật sự có heo để bổ m.á.u kìa!”
*
Lúc ăn cơm, giữa ta Tống Chí còn có ta, cả tiểu đệ đệ nhà Vân , vậy ánh mắt lại cứ vô thức chạm vào nhau.
Thậm chí còn gắp trúng cùng một miếng heo.
Ta vội rụt tay lại, nói:
“Tiểu Tống ca, hôm huynh việc vất vả, huynh ăn đi.”
Tống Chí cũng thu đũa , lắc đầu đáp:
“Tần Khoai, muội ăn cũng cực lắm, muội ăn đi.”
13
Cơm nước xong xuôi, Chu bá uống đến ngà ngà say, bỗng dưng nổi hứng, nhặt Khoai Tây bỏ vào sọt để cân thử.
tức giận giơ móng vuốt loạn xạ, rồi phóng vèo vào chuồng gà nằm vạ.
con gà mái đầu đàn lại vô cùng oai phong, lập tức mổ cho một , hoảng hốt lao thẳng vào vườn rau.
Ta vội vàng bế .
vừa tưới đất bằng nước phân, nếu lăn lộn một trận rồi bốc mùi thum thủm thì thế nào cũng mắng cho xem!
*
Buổi trưa nắng chói chang, ta những quả dưa chuột xanh mướt vươn mình giàn, thoang thoảng hương thơm, trông giòn tươi hấp dẫn.
Ta hái một trái, rửa qua bằng nước suối rồi bẻ đôi, một nửa cho mình, nửa còn lại nhét vào tay Tống Chí.
Ngày lại đến phiên chợ, huynh phải sớm để chuẩn món ăn mang đi bán.
ta nhanh chóng ngắt mấy nắm đậu Hà Lan rau xanh sân, nhét vào gùi của Tống Chí, bảo huynh đem cho nương tẩm bổ.
đó lại lục tủ ra một hũ tóp nhỏ, dặn dò:
“Mấy bác nông dân núi mong đến ngày họp chợ là chỉ để dắt vợ con đi ăn bữa ngon. Con đồ ăn nhớ bỏ thêm chút tóp vào từng , để họ thấy có chút thịt, đảm bảo lần sẽ quay lại ăn nữa!”
Tống Chí vội cảm ơn, gật đầu lia lịa, khi rời đi lại ngớ ngẩn cầm nhầm rổ ta dùng để đựng cơm.
Ta nháy mắt ra hiệu, huynh ngơ ngác trái phải, chẳng hiểu gì cả.
Ta tức tối giật lấy rổ từ tay huynh , giậm chân giẫm mạnh giày huynh một , trừng mắt mắng:
“Đồ ngốc! Huynh cầm nhầm rổ rồi… Hừ!”
Tống Chí, đồ đại ngốc! Huynh cầm mất rổ… thì ta lấy gì theo huynh đi chợ đây?
*
Chim cây ríu rít hót, gió thổi cỏ lá sàn sạt vang .
Con đường này chúng ta đã đi qua vô số lần, hôm lại chậm rì rì.
Mây trời cũng đẹp, hoa dại ven đường cũng đẹp.
Tống Chí… cũng rất đẹp.
14
Ngày thường, quán trọ nhỏ này không có nhiều khách, vậy hôm , đại sảnh lại chật kín người.
Những người đó ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, có người còn mang giày quan, trông còn oai vệ hơn cả ta.
Tống Chí bận rộn tiếp đón khách, ta thì quen thuộc đường đi nước bước, xách giỏ vào bếp.
Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khét lẹt nồi, vậy nương vẫn ngồi đờ đẫn trước bếp lò, chẳng hề để ý.
Ta vội vàng dọn thức ăn cháy ra, nhẹ giọng nói:
“ , hôm nhà con có cơm nếp hầm khoai , con bảo con mang sang cho nếm thử.”
nương quay đầu đi chỗ khác, dường như lặng lẽ lau hai giọt nước mắt, đó lấy từ chum nước bên cạnh ra một quả cà chua ngâm làn nước mát:
“Sáng vừa , giữ lại cho con đấy.”