Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
An Tĩnh khéo léo gắp miếng trứng nhỏ trong bát, nhanh chóng cho vào bát Tống Nguyên Tư, nói: “Con gái anh nói anh vất vả đổi trứng cho cô bé, đây là phần thưởng cô bé dành cho anh, nhất định ăn.
Nếu anh không ăn, sau cô bé chào đời sẽ không gọi anh là bố đâu.”
Tống Nguyên Tư nhìn chằm chằm An Tĩnh vài giây, khi An Tĩnh hơi mặt, anh gắp miếng trứng trong bát cho vào miệng, “Vậy em giúp anh cảm ơn con gái nhé.”
An Tĩnh hì hì, “Dễ nói thôi .”
Hai người ăn cơm xong, lại cùng nhau vào bếp rửa bát đũa, dọn dẹp xong bếp núc, hai người liền chia nhau ra, người đến quân khu thì đến quân khu, người đến trường học thì đến trường học.
An Tĩnh đi được nửa đường đến trường thì gặp ba cái Đản đang lề mề trên đường.
Nói chính xác là Tiểu Đản đang lề mề , Nhị Đản đang đứng nhìn , Đại Đản thì đang Tiểu Đản đi .
Đại Đản mặt cố sức Tiểu Đản đi về phía , chân Tiểu Đản ghì chặt xuống đất, dưới sức hết mình của Đại Đản, Tiểu Đản đã cày ra hai rãnh sâu hoắm trên nền đất trơn nhẵn.
Má Đại Đản bừng vì dùng sức, “Tiểu Đản ngoan, đi nhanh , không đi nữa là dì đến bây giờ!”
An Tĩnh bước nhanh vài bước, đột ngột thò đầu tới, “Tại sao lại sợ dì đến vậy?”
Cái đầu bất ngờ thò tới dọa Đại Đản và Tiểu Đản lập buông sức ngã ngồi xuống, mắt trợn tròn xoe.
An Tĩnh ôm bụng ngồi xổm mặt Đại Đản và Tiểu Đản , giả vờ thất vọng, “Tại sao lại sợ dì đến? Các Đản không dì nữa sao?”
Tiểu Đản bật dậy, vội vàng tay An Tĩnh, giọng non nớt nói: “Tiểu Đản dì xinh đẹp nhất!”
An Tĩnh mỉm với Tiểu Đản , quay đầu nhìn Đại Đản lại ra vẻ thất vọng, “Vậy là Đại Đản không dì nữa , dì thật sự rất buồn đó.”
“Con không có, con dì !”
Đại Đản tủi thân bĩu môi, “Là mẹ không cho bọn con quấn lấy dì, mẹ nói bọn con cứ đi theo dì đòi , của dì quý lắm, mẹ bảo con trông các em, con không có không dì.”
Thấy khóe mắt Đại Đản đã hoe vì tủi thân, An Tĩnh vội vàng đưa tay muốn ôm Đại Đản .
Đại Đản né tránh tay An Tĩnh, mặt bừng, “Con là đàn ông , dì không thể ôm con nữa.”
An Tĩnh: “…”
Người đàn ông tám tuổi… Cái danh đàn ông đúng là không có chút ngưỡng nào !
An Tĩnh rụt tay về, “Dì vừa oan cho Đại Đản nhà mình, vậy Đại Đản đừng giận dì nữa có được không?”
Tiểu Đản mặt lắc đầu, “Không giận, dì không sai.”
Thật là một đứa trẻ hiểu biết bao, An Tĩnh xúc động lại mò từ trong vải ra một nắm nhét vào Đại Đản. Đại Đản sững sờ một lát, liền muốn móc ra.
An Tĩnh nắm chặt Đại Đản , “Đây là dì cho Đại Đản , nếu Đại Đản trả lại là không dì nữa.”
Đại Đản lộ vẻ xử, “Nhưng mẹ không cho bọn con lấy.”
An Tĩnh giả vờ giận, “Mẹ con chỉ không cho các con lấy, chứ đâu nói dì không thể chủ động cho, viên là do dì nhét vào con, liên quan gì đến con đâu, con cứ ăn đi, mẹ con nói con thì bảo bà ấy tìm dì.”
Đại Đản nhìn cái phồng , không kìm được nuốt nước bọt, ánh mắt đầy khao khát và giằng xé, “Vậy con ăn nhé?”
An Tĩnh vẫy tay, “Ăn đi ăn đi.”
Vừa dứt lời, Đại Đản lập lấy một viên nhét vào miệng, giây phút viên tan ra, cậu bé hạnh phúc nheo mắt lại, “Dì ơi, ngọt quá!”
An Tĩnh gật đầu, chớp mắt một cái, mặt đột nhiên xuất hiện thêm hai đứa trẻ.
Nhị Đản và Tiểu Đản rộng áo của mình ra, đang nhìn An Tĩnh đầy hy vọng.
An Tĩnh: “…”
Tiết học Anh buổi sáng nhanh chóng trôi qua, khác với việc qua cô đã nói rất nhiều câu giao tiếp hàng ngày để khơi gợi hứng thú học Anh của học sinh, chủ yếu vẫn là dạy bảng cái Anh và phiên âm.
Các học sinh dưới bục giảng cũng từ chỗ hứng thú bừng bừng của qua trở nên mơ màng, nhân lúc đầu óc học sinh vẫn còn đang suy nghĩ về âm lưỡi, bán nguyên âm, âm mũi và cách phát âm của các cái.
An Tĩnh vội vàng chạy ra ngoài, , 48 âm tiết và 26 cái Anh, đặc biệt dễ nhầm lẫn.
Bảng cái Anh thì còn dễ nói, cô đã biên một đoạn bài hát, mọi người hát một bài là học được, nhưng phiên âm thì thật sự , học, phát âm lại dễ quên.
Quên bảng cái Anh còn có thể thuận tiện một chút, nhưng phiên âm thì thật sự , lúc cô học cũng suýt chút nữa bị lúng túng, các em nhỏ dưới bục giảng rõ ràng còn chấp nhận cô ngày , nếu không đi nữa, cô nhất định sẽ bị lại không thể tan học.
Thế là đợi đến khi học sinh cảm thấy phiên âm của mình lại bị lúng túng, đang định hỏi giáo viên thì ngẩng đầu , người trên bục giảng đã chạy xa cả dặm .
An Tĩnh vừa chạy vừa suy nghĩ, phiên âm thật sự nhớ, mỗi người phát âm khác nhau, đặc biệt dễ mắc lỗi, cô có nên đề xuất với trường học một đề nghị, một cái máy ghi âm tiên tiến để ghi lại phát âm của cô không.
Buổi trưa ăn cơm xong, An Tĩnh đang ở nhà tính toán các loại phiếu của mình thì chị dâu Tiết đột nhiên gõ cửa bước vào.
Chị dâu Tiết vừa vào cửa liền ngồi cạnh An Tĩnh, nhìn chằm chằm An Tĩnh vài giây, nặng nề thở dài một hơi.
An Tĩnh ngẩng đầu từ đống phiếu , “Chị dâu , sao vậy ạ?”
Chị dâu Tiết lại thở dài, “Còn không là Tống Nguyên Tư nhà em!”
An Tĩnh ngạc nhiên, “Nguyên Tư đã gì chị chị dâu mấy còn khen Tống Nguyên Tư hiền lành đảm đang, sao lại thay đổi thái độ ?”
Mặt chị dâu Tiết nhăn nhó, “ không gì chị, chọc Tiết nhà chị!”
An Tĩnh càng hứng thú , “Hai người họ trưa không còn anh em tốt cùng nhau về sao, chị dâu , chị mau kể xem đã xảy ra gì?”
Chị dâu Tiết bĩu môi, “Có em đã đan cho Tống Nguyên Tư một chiếc áo màu xanh tím than không?”
An Tĩnh gật đầu.
Chị dâu Tiết lại thở dài, “ qua Tống Nguyên Tư nhà em mặc chiếc áo đó đến tìm Tiết khoe khoang giữa đêm, khiến Tiết nhà chị thức trắng nửa đêm không ngủ được.”
An Tĩnh há hốc mồm, “Tối qua Tống Nguyên Tư còn dám ra như vậy sao?”
Chị dâu Tiết càng giận , “Còn thế nữa, Tiết mãi đến sáng mới bớt , trưa Tống Nguyên Tư lại mặt khoe khoang một lần nữa, chiếc áo coi như đã ăn sâu vào lòng !”
Chị dâu Tiết mặt đầy bất lực, “Trưa muốn không dám mở miệng, cứ làu bàu mặt tôi rất lâu, cuối cùng vẫn không mở miệng, nhưng cái vẻ tủi thân lúc đi ấy!
Chậc, không muốn nhìn nữa!”
An Tĩnh vẻ mặt mới lạ, lại có chút ngại ngùng, “Chị dâu , em chị ha, tối em nhất định sẽ nói tử tế với anh ấy!”
“Cái em hiểu lầm , chị đến đây không để mách tội đâu!”
Chị dâu Tiết ‘bốp’ một , lấy ra một đống tiền và phiếu từ trong ra đập bàn, nhướng mày nói: “Chị đến là để Tiết đổi với em, nhà Tống có, thì Tiết nhà chị cũng có!
Màu cũng mua cái màu gì đó… xanh tím than của nhà em!
Đàn ông lớn , có mỗi cái áo thôi , chị không thể nhìn tủi thân như vậy được!”