Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
An Nhị ca thỏa tắm nước nóng, mặc quần áo ấm áp rồi đi tìm An Tĩnh.
An Nhị ca thẳng tiến vào bếp, kịp vào đã lớn tiếng hỏi: “Thơm quá, tiểu nấu món gì ngon thế…”
Cảnh tượng bếp khiến An Nhị ca tưởng mình hoa mắt, không tin nổi dụi mắt mấy lần. Nhưng mở mắt nhìn lại, người đang thả mì vào nồi vẫn là Tống Nguyên Tư, tiểu An Tĩnh – người nấu ăn cực khéo – lại ngồi bên lò… đốt lửa.
An Nhị ca nhìn An Tĩnh, rồi lại nhìn Tống Nguyên Tư đang nấu mì, lặp đi lặp lại ba lần vẫn không muốn tin vào sự thật trước mắt.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của An Nhị ca, An Tĩnh bật cười: “Nhị ca, đừng nghĩ nữa, em không nhìn lầm đâu.”
An Nhị ca sững người chút, rồi chạy ngồi xổm bên cạnh An Tĩnh, hỏi nhỏ: “Tiểu , sao anh ngửi thấy mùi thịt băm giống vị em nấu thế?”
An Tĩnh đẩy củi vào lò, “Thịt băm là em xào, mì là Nguyên Tư làm. Sợi mì anh ấy cán ngon hơn em. Người ta nói ‘lên xe ăn bánh chẻ, xuống xe ăn mì sợi’, nhị ca nhớ ăn nhiều vào.”
An Nhị ca gật đầu, mắt liếc phía Tống Nguyên Tư, giọng nhỏ như muỗn: “… biết cả làm mì nữa cơ à.”
Mì nồi lâu mới chín, An Nhị ca liền trò chuyện An Tĩnh điều mắt thấy tai nghe mới vào đội vận tải. Nhắc đội vận tải, An Nhị ca trở hào hứng, tay chân múa may kể chuyện.
tác quá mạnh, chẳng mấy chốc An Nhị ca thấy ngồi xổm khó chịu, cựa quậy vài cái đã vô tình chạm phải thứ gì . Cúi xuống nhìn, bên cạnh chân đột nhiên xuất hiện chiếc ghế nhỏ.
Ăn xong, An Nhị ca không nỡ ngủ, lại níu An Tĩnh nói chuyện rất lâu. Lần này anh có thể đây hoàn toàn là nhờ cơ duyên, anh trân trọng từng giây từng phút gặp em gái.
Tống Nguyên Tư rửa bát xong, đun nước tắm cho vợ chồng, rồi theo tiếng nói chuyện đi tìm An Tĩnh. kịp vào phòng đã thấy anh em nằm sát đầu nhau trên chiếc giường mà chính tay anh đã đốt ấm.
An Tĩnh đang dựa vào chăn khoe bụng bầu An Nhị ca. Để anh trai thấy rõ cử trên bụng, cô kéo phẳng phiu quần áo. Tống Nguyên Tư nhìn thấy ngay chuyển nhỏ trên bụng vợ.
An Tĩnh đắc ý: “Em đã nói bọn rất anh mà, anh không tin. Giờ thấy , chúng mạnh lắm!”
An Nhị ca trầm trồ: “Đúng thật, chúng anh thật đấy!”
Anh nhìn chằm chằm không rời mắt, ngón tay xoa xoa rồi ngập ngừng đề nghị: “Tiểu , anh sờ chút không?”
Nếu không xin nghỉ phép dài, cơ hội đây của anh hiếm như sao trên trời. Lần gặp mặt sau, có lẽ bọn đã chào đời rồi, anh rất muốn chạm vào đứa cháu bụng em gái.
An Tĩnh lập tức gật đầu: “Nhị ca cứ sờ đi!”
An Nhị ca chà xát bàn tay cho ấm rồi nhẹ nhàng đặt lên bụng em gái. chạm vào, anh đã cảm nhận cú dữ dội.
Mắt An Nhị ca đỏ hoe, thậm chí lấp lánh nước.
Tống Nguyên Tư đứng ngoài cũng đỏ mắt. Hóa đứa nhỏ này phân biệt đối xử!
Tình phụ tử “đột biến” này thật khó coi!
Tống Nguyên Tư hít sâu, gõ : “Nhị ca, bao tải anh mang xử lý thế nào?”
“Anh đi mở ngay đây!”
An Nhị ca nói âu yếm nhìn bụng em gái: “Anh kiếm nhiều thứ lạ ở phương Nam cho cháu, nào là đồ ăn, đồ dùng. Ôi, chúng thế, chắc là rất cậu nhỉ!”
Giọng nói cuối câu không tự chủ trở the thé.
“hồi đáp” từ các cháu, An Nhị ca nhảy phắt xuống giường, xỏ giày chạy vội phòng khách lục bao tải.
An Tĩnh định đứng dậy theo, bỗng bị Tống Nguyên Tư kéo lại.
Anh đặt tay lên vai vợ, mắt không rời bụng bầu vẫn chuyển , do dự chút rồi áp bàn tay lớn lên .
Ngay cảm nhận cú , bụng An Tĩnh lập tức im lặng, mức như thể tĩnh lúc nãy chỉ là ảo giác.
Dù có thiên vị mấy, giờ anh cũng hiểu rồi.
Bọn bụng An Tĩnh là cố tình, chúng cố ý không thèm đáp lại anh!
Anh đã nghĩ, từ An Tĩnh nói bọn hay vào sáng sớm, anh ngày nào cũng chào chúng.
Mười ngày trời, chẳng có phản ứng gì. Anh tưởng mình dậy quá sớm.
Ai ngờ chúng cố tình làm ngơ!
Thấy Tống Nguyên Tư đờ đẫn, An Tĩnh kéo tay anh, cố an ủi: “Bọn nhỏ, chỉ đùa anh thôi.”
Tống Nguyên Tư tỉnh táo lại, gật nhẹ: “Đi xem nhị ca mang gì nào.”
An Tĩnh cũng tò mò, theo lực kéo của chồng đứng dậy ngoài.
qua , cô đã thấy Tống Nguyên Tư – người có khả năng phát hiện cực nhạy – suýt ngã nhào vì vấp phải bậc .
An Tĩnh: “…”
Không khí ngượng ngùng bao trùm, kịp nói gì thì tiếng An Nhị ca từ phòng khách vang lên:
“ người vào đây mau, xem anh mang gì này!”
An Tĩnh liếc Tống Nguyên Tư: “Mình vào xem nhé?”
Dưới ánh đèn vàng mờ, Tống Nguyên Tư cúi đầu đáp khẽ.
vào, người đã thấy vô số trái cây chất đống, có thứ màu xanh lục to lớn nổi bật hẳn.
An Tĩnh tròn mắt: “Nhị ca, … là chuối à?!”
An Nhị ca đắc chí: “Hehe, anh biết em sẽ phản ứng thế mà!
Tiểu không ngờ đúng không? Chuối bán từng nải ở hàng cung tiêu, ở phương Nam mọc thành cả buồng to thế này!
Anh sợ khó vận chuyển mua loại chín.
Bây giờ tuy xanh, nhưng chỉ cần bọc kín vài ngày là chuyển vàng, mềm ăn !
Nếu muốn , để chung táo, chuối sẽ chín hơn!”
An Tĩnh mê mẩn: “Cảm ơn nhị ca, cả buồng nặng bao nhiêu cân vậy?”
An Nhị ca nhớ lại: “Khoảng tám chín mươi cân gì , anh quên mất. Chuối bên rẻ lại không cần phiếu, anh mua buồng to nhất.
Hồi nhỏ không có điều kiện ăn thoải mái, giờ chúng ta lớn rồi, anh cho em ăn thỏa !”
An Tĩnh cảm rơm rớm nước mắt, vội tới ôm lấy An Nhị ca đang háo hức chờ khen: “Nhị ca tốt em nhất, em anh nhất!”