Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bà Chu đúng là “bùn vàng dính vào đũng quần” không phải cứt cũng thành cứt rồi.
Bởi trước đó đã có chuyện ép em An Tĩnh cưới Chu Dao, dù bà có nói gì nữa, mọi cũng cho rằng bà đổ trách nhiệm Tần Phong mà thôi.
Huống chi Tần Phong cũng tự mình thừa nhận bà Chu từng muốn gả Chu Dao cho ta.
này, ánh mọi xung quanh nhìn bà Chu đầy khinh bỉ chán ghét, thậm chí có trong đám đông hỏi địa nhà bà Chu.
Sợ hãi, bà Chu ôm đầu đầy uất ức, lủi thủi bỏ chạy.
bà Chu rời , đám đông cũng dần tan.
Tần Phong chen đến bên An Tĩnh, thở dài: “Cô An, nãy tôi thực sự thấu hiểu cảm giác của cô. Bà Chu quá đáng quá! Nếu biết bà lôi cả tôi vào, tôi đã thẳng thừng biện luận bà ta rồi.”
An Tĩnh mỉm cười: “Dù cũng cảm ơn sự chính trực của thầy Tần.”
Tần Phong ngượng ngùng: “Tôi chẳng giúp gì, ngược lại bà Chu nói câu là co rúm lại. Thật không xứng lời cảm ơn của cô.”
An Tĩnh gật đầu: “Tấm lòng của thầy tôi hiểu rồi.”
Tần Phong định nói thêm, Đản bỗng chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n An Tĩnh, lấp lánh: “Dì xinh đẹp, dì giỏi quá! Lần trước cháu thấy cảnh tượng như vậy là cháu mắng cô gái cứ muốn tìm bố cháu chơi!”
“Thằng nhóc này!”
Trước An Tĩnh kịp kinh ngạc, trưởng đã bước tới, tức giận túm cổ áo Đản , nghiến răng: “Mày nói bậy gì thế! Làm gì có cô nào tìm tao chơi! Mày dám bịa chuyện, tao đánh gãy chân mày!”
Đản xách , miệng vẫn không phục: “Cháu không nói dối! Cô không tìm bố chơi cứ đến nhà… Ừm ừm!”
trưởng bịt chặt miệng con trai, cười gượng An Tĩnh: “Gia môn bất hạnh, thằng bé lắm mồm, em đừng để bụng. Em ơi, trước, phải dạy nó bài học.”
Không đợi An Tĩnh đáp, ông ta vội vã ôm Đản bỏ chạy. đoạn, ông quay lại xách luôn Đại Đản Nhị Đản vai. Ba đứa con này, đứa nào cũng là chuyên gia hại cha!
Bao nhiêu lần ông giải thích rồi, đó là kế mỹ nhân của nữ gián điệp! Ai ngờ nữ gián điệp lại nhắm vào ông giữa đám quân nhân? Vợ ông vừa quên chuyện này, mấy đứa nhỏ lại đào mồ !
Bực cả mình, nếu vợ nghe lại chê ông là “trai tơ” mất!
Cảnh tượng Đản trưởng khiến An Tĩnh bật cười, Tần Phong cũng không kịp nói nốt lời định nói.
Bà Chu chạy mạch về bệnh viện. đến việc An Tĩnh đe dọa Tần Phong vu khống, bà càng càng tức, đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm chửi rủa bên giường bệnh. tức quá, bà mắng luôn cả Chu Dao nằm đó.
Chu Dao vốn thờ ơ nằm im, nghe vài từ trong lời mắng của , cô bỗng bật dậy, ánh sắc lẹm nhìn chằm chằm.
Bà Chu giật mình, nhíu mày: “Con gái này đột nhiên ngồi dậy, muốn hù c.h.ế.t à?”
Chu Dao túm lấy tay , muốn hỏi tại bà lại tìm An Tĩnh? Cô nào đòi cưới trai An Tĩnh? lại nói cô muốn lấy Tần Phong? Cô căm hận Tần Phong đến tận xương tủy! Cô muốn vạch trần bộ mặt giả tạo của hắn, bắt hắn trả giá! cô làm thế này, ai tin cô nữa? Mọi sẽ cô bịa chuyện để trả thù ?
Cô nhẫn nhịn chịu đựng, chờ tay lành để viết tố cáo Tần Phong. Vậy mà kế hoạch chính cô phá hỏng!
Muốn nói bao điều, mở miệng phát ra âm thanh khàn đục “à… à…”. Nghe giọng mình, Chu Dao sững sờ, nước lăn dài.
Bà Chu thấy con gái kỳ lạ, nhíu mày: “Con có điên không?” Bà đẩy tay Chu Dao ra, lùi lại: “Không , phải gọi bác sĩ ngay! Vừa tàn tật vừa câm, thêm điên nữa thì ai thèm lấy!”
Hiệu trưởng Tô thông báo Chu Dao muốn gặp mình, An Tĩnh ngỡ ngàng: “Chu Dao muốn gặp tôi? Cô không phải mất tiếng rồi , làm nói ?”
Hiệu trưởng Tô giải thích: “Cô dùng khẩu hình.”
An Tĩnh gật đầu: “Ra vậy. tôi cô không thân, cô muốn gì? Muốn trả tôi cái ô hay cầu xin tôi đồng ý để cô lấy Vương Hoài?”
Hiệu trưởng Tô lắc đầu: “Tôi không rõ, Chu Dao nói có chuyện rất quan trọng muốn nói cô, chuyện mà cô sẽ muốn biết.”
An Tĩnh suy rồi đồng ý. Thú thật, cô tò mò muốn biết Chu Dao định nói gì. Hiện , thứ cô muốn biết nhất là manh mối về những kẻ sát nhân. Hy vọng Chu Dao có thể cung cấp thông tin.
Nhân tiện, cô cũng có vài điều muốn nói Chu Dao. Tình trạng của Chu Dao phần nào cũng liên quan đến cô. Cô không định nhận trách nhiệm, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhân trưởng rảnh, An Tĩnh cùng Cao Thượng ông ta đến bệnh viện. Ngồi ở khoang sau xe quân sự, An Tĩnh chợt nhìn thấy vết xước đỏ ửng sau tai trưởng . Vết thương nổi bật trên làn da nâu của ông, rõ ràng là do ai đó cào mạnh.
Nhận ra ánh nhìn của An Tĩnh, trưởng khẽ quay mặt , má ửng hồng. An Tĩnh có phải do Đản nghịch ngợm thì cũng đỏ mặt theo.
Cao Thượng ngồi im nhìn hai đỏ mặt, ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. ước giá như mình là thương, Vương Hoài quan tâm.
An Tĩnh đến bệnh viện, Chu Dao dựa vào giường, nhìn những con chim bay trên bầu trời xanh qua cửa sổ. Giá như cuộc đời cô đơn giản tự do như chúng.
An Tĩnh đứng trước cửa phòng, khẽ gõ. Chu Dao giật mình quay lại, ánh sắc lạnh dán chặt vào cô.