Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
An Tĩnh thầm chê bai một câu, rồi thu tầm mắt lại, bước ngang qua như không thấy, cùng Tống Nguyên Tư hướng thẳng đến .
Người đàn ông kia nhìn rõ ràng là đến thăm người thân, chắc chẳng khổ sở lâu nữa, lát nữa sẽ có người dẫn vào thôi.
Dù hắn có kỳ quái, thậm chí trông đáng thương đến mấy cũng chẳng liên quan gì đến cô, lại không phải người , cô không tự ý dẫn vào.
Một nỗi nhớ nhung dần dần hiện lên trên khóe mắt An Tĩnh, cô nhớ da diết.
Buồn bã Tống Nguyên Tư vào khu , về đến , hai người dâu Tiết hái rau ở vườn bên cạnh gọi lại.
dâu Tiết nhíu mày, tò mò hỏi: “An Tĩnh, chỉ có hai người về thôi sao?”
An Tĩnh cũng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ còn phải có ai khác nữa?”
dâu Tiết vã vẫy tay: “Lúc vào , em không gặp anh hai của em à?”
“Anh hai?!”
An Tĩnh nằm ghế bập bênh liền bật dậy: “Anh hai em đến rồi sao?!”
“Đúng vậy, lúc trên núi gặp dâu Tư, ấy bảo anh hai em đến rồi. Nhưng vì hai vợ chồng em không có , quân khu không xác minh thân phận nên tạm thời chưa anh vào.”
An Tĩnh sững người, trong đầu hiện lên hình ảnh người đàn ông râu quai nón co ro trong gió lạnh ở khu .
Mắt đỏ hoe, An Tĩnh lao ra ngoài.
Tống Nguyên Tư cũng đứng trong sân, lời dâu Tiết, hiểu ngay người đàn ông ngoài chính là anh hai An.
Gần như cùng lúc An Tĩnh chạy ra, Tống Nguyên Tư đuổi .
Lo lắng cái bụng của An Tĩnh, Tống Nguyên Tư không dám chạy nhanh, chỉ có cùng cô một cách cẩn thận.
Hai người chạy đến khu , thấy một tiểu chiến sĩ lạ mặt cầm một chiếc áo nói chuyện với anh hai An.
“Chúng tôi không có quần áo thường, đây là áo bông tôi mang đến. Trời lạnh lắm, anh mặc áo của tôi .”
Anh hai An cầm chiếc cốc sứ nóng hổi trên tay lắc đầu, cười để lộ hàm răng trắng: “Cảm ơn , tôi có nóng là đủ rồi.”
Mắt anh không mù, chiếc áo vải mới tinh, nếp gấp ngay ngắn, rõ ràng là bộ quần áo mới mà tiểu chiến sĩ may khi rời .
Người anh đầy bụi bặm, sao có mặc thứ quý giá như vậy?
Tiểu chiến sĩ đánh thức anh dậy khi anh vô tình ngủ quên, tặng anh cốc nóng đủ ấm lòng rồi.
Thấy anh không nhận, tiểu chiến sĩ giũ chiếc áo khoác lên người anh hai An: “Anh mặc ít thế không , tôi .”
Anh hai An bất ngờ ngồi xổm , tránh tay tiểu chiến sĩ, tự khen nhanh nhẹn thì bỗng thấy giọng tiểu muội.
“Anh hai!”
Anh hai An quay đầu, thấy An Tĩnh đứng cách đó ba năm mét, mắt đỏ nhìn anh.
Anh hai An xúc động đến mức chân tay như không lời, bò lê bò lết đến bên An Tĩnh, nắm lấy tay cô, chăm chú nhìn cô trên dưới mấy lượt, miệng lẩm bẩm: “Tốt tốt, không gầy, tốt tốt, tiểu muội không bắt nạt.”
Anh hai An nhìn khuôn mặt tròn hơn của An Tĩnh càng nhìn càng hài lòng, tay nắm cánh tay cô còn có cảm nhận rõ tiểu muội đầy đặn hơn trước.
Tiểu muội sắc mặt tốt, ánh mắt vẫn như xưa, chắc là không hành hạ gì.
Đến lúc , trái tim căng thẳng suốt một tháng của anh hai An cuối cùng cũng thả lỏng.
Lòng anh hai An yên rồi, nhưng lòng An Tĩnh lại treo lên.
Chỉ một tháng không gặp, anh hai cô đen , gầy , tiều tụy hẳn. Nhớ lại cảnh anh hai mặc áo mỏng dựa vào tường ngủ ở khu , lại những lời anh nói.
Mắt An Tĩnh lấp lánh , cô nén một tiếng nấc: “Em rất ổn, nhưng anh hai, sao anh lại thành thế ?”
Nói xong, mắt cô rơi như mưa.
Thấy em gái yêu quý nhất vì mà khóc, anh hai An đau lòng đưa tay lau mắt em, nhưng khi tay sắp chạm vào má An Tĩnh, anh rút lại.
Tay anh bẩn thế , sao có chạm vào khuôn mặt sạch sẽ của em gái?
Nhìn mắt em gái rơi không ngừng, anh hai An sốt ruột nhảy cẫng lên: “Tiểu muội, đừng khóc nữa, em khóc nữa anh hai cũng muốn khóc đây!”
Anh hai An không nói quá, mắt anh đỏ lên, thậm chí còn ướt lệ.
An Tĩnh thấy vậy vàng ngừng khóc, giơ tay áo lên lau mặt.
Tay giơ lên, một chiếc khăn tay đặt lên mặt cô. Tống Nguyên Tư cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mắt An Tĩnh.
Có lẽ An Tĩnh quên mất, cô mặc áo khoác của anh, vải áo rất cứng, nếu lau mặt với lực như vậy, khuôn mặt hồng hào kia không biết sẽ trầy xước thế nào.
Anh hai An nhìn thấy bàn tay to đùng trên mặt em gái, lập tức nổi giận, hung hăng nhìn xem ai dám trước mặt anh mà chạm vào mặt tiểu muội!
Khi thấy mặt Tống Nguyên Tư, cơn giận của anh hai An tắt ngấm.
Anh hai An ngượng ngùng gãi gãi quần, cười khô khan: “Nguyên Tư, đến lúc nào vậy?”
Tay Tống Nguyên Tư lau má An Tĩnh bỗng dừng lại.
An Tĩnh bật cười: “Anh hai, anh ấy cùng em đầu.”
Vẻ mặt kinh ngạc của anh hai An không giả vờ: “Nhưng anh rõ ràng thấy em một mà!”
Tống Nguyên Tư: “…”
xa, anh cảm nhận ánh mắt thương hại của tiểu chiến sĩ!
Thôi quên , anh quen rồi, anh hai An không nhìn thấy anh cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.
An Tĩnh liếc nhìn Tống Nguyên Tư mặt lạnh như tiền, cố nhịn cười, đổi chủ đề: “Anh hai, ngoài lạnh lắm, về .”
Anh hai An run lên như để minh họa, tiểu muội gọi vào , lập tức hớn hở trả lại cốc sứ tiểu chiến sĩ, còn khoe luôn: “Hì hì, đây là tiểu muội của tôi, xinh đẹp, đảm , hiểu chuyện, chu đáo lắm đấy!”
Tiểu chiến sĩ nhìn An Tĩnh, rồi nhìn anh hai An mặt đầy vẻ “mau khen em tôi ”, gật đầu ngờ nghệch.
Không đợi lời khen như mong đợi, anh hai An buồn bã một chút, rồi lại vui vẻ nói: “Hôm nay cảm ơn nhé, tên gì? Khi nào ổn , tôi sẽ tìm chơi.”
Chơi chỉ là cái cớ, anh muốn nhân cơ hội tặng quà tiểu chiến sĩ, người ta giúp , cũng nên làm gì đó.
Tiểu chiến sĩ vàng khoát tay, nhận lại cốc sứ rồi bỏ chạy: “Không có gì, đó là việc tôi nên làm.”
Anh hai An chưa kịp hỏi tên, thấy tiểu chiến sĩ chạy liền đuổi , bước Tống Nguyên Tư chặn lại.
Tống Nguyên Tư quay sang nhìn anh hai An: “Không cần đuổi , tôi biết ấy là ai.”
Thấy Tống Nguyên Tư biết tiểu chiến sĩ, anh hai An quay lại chỗ hai tải mang đến, Tống Nguyên Tư .
Hai tải, hai người, lo anh hai An mệt, Tống Nguyên Tư chọn ngay cái to hơn.
Tống Nguyên Tư cúi , ôm tải vác lên vai, nhưng nhấc lên khỏi mặt đất rơi phịch .
Tống Nguyên Tư lắc cánh tay đau mỏi, thử lại.
Bỗng thấy anh hai An thì thầm với An Tĩnh sau lưng.
Giọng đủ to để anh rõ từng chữ.
“Hai tải tôi tự vác đến, Tống Nguyên Tư một cái cũng không nhấc nổi, yếu ớt quá .”