Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Phó đoàn trưởng Tiết nhìn Tiểu Đản nằm bẹp dưới đất cục bùn, vẻ mặt cam chịu bị trừng phạt, đỏ ngầu vì tức giận. những dài trước mặt Tiểu Đản, túm cổ áo nâng bổng cậu bé .
Phó đoàn trưởng Tiết thở hổn hển, giọng đầy phẫn nộ: “Sợ bị người đánh hỏng hả? Bố mày ước đánh c.h.ế.t cái thằng nhát gan mày đi!”
Tiểu Đản sợ nỗi lông tóc dựng đứng, run rẩy kêu cứu: “Mẹ ơi, cứu con! Bố đánh c.h.ế.t con !”
Chị dâu Tiết cắn răng mặt đi, tránh ánh cầu cứu của Tiểu Đản. Cái lần Tiểu Đản quỳ gối kia không khiến lão Tiết tức giận, mà bà cũng giận sôi người. Bà không hiểu nổi, bản và lão Tiết đều là người kiên cường, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục, sao sinh ra đứa con mềm yếu thế này!
Đánh, đánh thật mạnh, đánh cho thật đau, không đánh không nên người được! Nhất định đánh cho cái tật quỳ gối này biến mất.
An Tĩnh nhìn thấy Tiểu Đản co rúm người, run rẩy, không đành, liền đẩy Tống đang ôm mình ra, bên chị dâu Tiết. Tiểu Đản đang bị treo lơ lửng trên không trung thấy An Tĩnh đi , sáng rực, trong nghĩ: “Bố ác, mẹ không quan tâm, nhưng dì An Tĩnh vẫn là người tốt với mình nhất!”
An Tĩnh dừng bên cạnh chị dâu Tiết, vẻ mặt đầy thương xót: “Chị ơi, đánh ít thôi, đứa bé còn nhỏ, xương cốt chưa phát triển hết. Để dành, đợi nó lớn tính sau.”
Chị dâu Tiết suy nghĩ hai giây gật đầu: “Em nói đúng đấy. Lão Tiết, anh đánh mấy cái vào m.ô.n.g thằng bé trước đi, đợi nó lớn xương cứng cáp , sẽ đánh trận thật đau sau.”
An Tĩnh đồng tình gật đầu. Tiểu Đản trợn há hốc, cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình sắp vỡ tan. Chưa kịp hồi phục sau cú sốc tinh thần này, cậu bé đã bị Phó đoàn trưởng Tiết đặt nằm úp đùi.
Phó đoàn trưởng Tiết nhanh chóng kéo quần Tiểu Đản , giơ tay đánh mạnh vào cái m.ô.n.g trắng nõn nà của cậu bé!
Bốp!
Oa!
Tiểu Đản khóc thét . Trong làn mưa tát không ngừng của Phó đoàn trưởng Tiết, cậu bé mếu máo nhìn về phía chị dâu Tiết và An Tĩnh, thấy hai người phụ nữ mình yêu quý nhất đang vào m.ô.n.g mình, bàn tán về việc tối nay sẽ nấu món đậu phụ. Tiếng đánh bốp bốp liên hồi, Tiểu Đản thậm chí còn thấy mẹ mình l.i.ế.m môi nói ăn tiết canh. Cậu bé khóc càng thảm thiết hơn.
Nghe tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Đản, nhìn cái m.ô.n.g đỏ ửng của cậu bé, sắt đá của chị dâu Tiết cũng mềm . Bà vội tới kéo tay Phó đoàn trưởng Tiết, mặt đầy xót xa: “Con còn nhỏ, đánh thế đủ .”
Phó đoàn trưởng Tiết tiếc rẻ rút tay về, đặt Tiểu Đản đất, giọng gằn: “Nếu không mẹ mày can, bố đã đánh cho mày nát thịt!”
Mặc dù nói vậy, nhưng động tác đặt Tiểu Đản của rất nhẹ nhàng. Thấy cậu bé đứng vững, mới rút tay . Ai ngờ, vừa buông ra, Tiểu Đản chân mềm nhũn, suýt nữa ngã đất.
Phó đoàn trưởng Tiết đang định sang nói đó với vợ, bỗng thấy bóng dáng Tiểu Đản loạng choạng, vội giơ tay ra đỡ. Tiểu Đản thấy bàn tay to lớn của bố vươn tới, tưởng chưa hả giận đánh thêm, lập tức né tránh. Cậu bé khéo léo tránh được bàn tay vô tình của bố, còn cười toe toét, lộ hàm răng sữa trắng tinh, mặt xấu với Phó đoàn trưởng Tiết.
“Hí hí, bố xấu, không bắt được con, không đánh được con đâu! là… sao bố nhìn con bằng ánh đó nhỉ?” Khoảnh khắc nghi hoặc của Tiểu Đản được giải đáp ngay sau đó khi cái m.ô.n.g đỏ rực của cậu bé chạm mạnh đất. Tiểu Đản bật dậy lò xo, hai tay ôm chặt , đứng sững giây lát bật khóc to hơn cả lúc bị đánh.
Chị dâu Tiết không nỡ nhìn, mặt đi, không thừa nhận đứa bé này là con mình. Phó đoàn trưởng Tiết nhìn Tiểu Đản khóc lóc thảm thiết, khoái chí khoanh tay trêu chọc: “Sao không mặt xấu nữa? Sao không trốn bố nữa? Sao không cười nữa?”
Tiểu Đản bị chọc tức, khóc càng to hơn, khiến mấy nhà xung quanh đều thò đầu ra xem chuyện . Chị dâu Tiết thấy hàng xóm đang cầm bát xem rôm rả, vội kéo tay : “Mọi người đang xem đấy, đừng trêu con nữa. Đại Đản, Nhị Đản, hai đứa dắt em về đi.”
Đại Đản và Nhị Đản đang nép vào tường giật mình khi bị gọi tên, nghe rõ mệnh lệnh của mẹ, lập tức chạy khiêng Tiểu Đản bỏ chạy. Tiểu Đản không kịp khóc, giãy giụa thoát khỏi hai anh, tay ôm , lảo đảo ra cửa, giọng the thé hát: “Cải trắng, vàng đồng. Ba tuổi con mất mẹ… Ực ực!”
Đại Đản hoảng hốt bịt miệng em trai, không dám nhìn phản ứng của người lớn, vội ôm trên của Tiểu Đản lôi đi. Nhị Đản nhanh tay nhấc hai chân nhỏ của em , hai anh em hợp lực khiêng Tiểu Đản chạy mất.
Phó đoàn trưởng Tiết nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quả đấm, chị dâu Tiết không biết từ lúc nào đã cầm cây gậy đứng sau lưng . Hai vợ nhìn nhau, mặt lạnh tiền, cùng ra ngoài.
Thấy bộ dạng hung hăng của hai người, An Tĩnh vội gọi : “Phó đoàn trưởng Tiết, chị ơi, cả nhà năm người đột nhiên nhà em, có vì nghĩ Tống bạo hành em không? Em giải thích nhé, không bắt nạt em đâu. Em khóc vì xem được bức thư quan trọng, đang dỗ em thôi.”
Chị dâu Tiết rơi cây gậy đất, hai vợ đứng sững. Chị dâu Tiết , không dám nhìn Tống , cười gượng: “Ha ha, ra là vậy. Chị hiểu lầm .”
Phó đoàn trưởng Tiết người, mặt đỏ bừng, nhìn trái , không dám nhìn thẳng Tống .
An Tĩnh lắc đầu, chân thành cảm ơn: “Dù là hiểu lầm, nhưng tấm của chị dành cho em, em cảm nhận được . Em thực sự biết ơn vì gặp được những người tốt chị ở đây.”
Chị dâu Tiết được khen, phơi phới: “An Tĩnh à, đây là điều chị nên . Phụ nữ vốn dĩ đã yếu thế trong quan hệ vợ , nhất là những người chị, vì mà xa quê hương. Mấy gã đàn kia đừng tưởng xa nhà là không có người , ! Họ lầm to ! Không có người bên cạnh, sẽ trở thành người của nhau! Đàn đừng hòng bắt nạt ! Gặp chuyện bất bình, chị nhất định sẽ giúp em! Đánh nhau đánh, ly hôn ly, danh tiếng để ? Cuộc sống hạnh phúc mới quan trọng! Đàn tốt ngoài kia nhiều vô số kể!”